Bây giờ nó đã là bạn gái của Thiên An tất nhiên là sẽ có nhiều mối nguy hiểm đến với nó, đặt biệt là Băng Anh và Tú Nghiên. Còn Nhật Anh thì sao nhỉ, hắn sẽ hận nó hay chúc phúc cho nó.
Thật ra đối với nó Thiên An chỉ là một công cụ lợi dụng để chọc anh ghen mà thôi, vì nhỏ Kim Vân mà nó phải xem người khác là trò chơi của mình.
Giờ này đây, nó đang miên mang…nuốt tô mì to tướng, đôi mắt thỏa mãn nhìn Thiên An…đòi thêm tô nữa( nhỏ này là heo! Chắc luôn). Cậu chỉ biết lắc đầu nhìn nó rồi quay đi, bạn gái yêu dấu mà, không chiều sao được. Vừa lúc đó, Dịu Tường hớt hải chạy vào, vừa thở hồng học vừa rao tin mới nhặt từ Nhật Anh FC về:
_Thằng Nhật…Anh…nó đi rồi….!!!
_ Đi đâu? – Nó ngạc nhiên hỏi, phải rồi, nói vậy sao người ta biết được.
_ Sang Đức…du học ấy!!!
“ sang Đức” Nó như không tin vào tai mình nữa, là tại nó đúng không, nó biết Nhật Anh thương nó cơ mà…Không kịp để Dịu Tường phản ứng, nó phóng một mạch tớ sân bay, vừa kịp lúc:
_ Cậu… đi thật…sao? Do Lâm đúng không? – Nó ái ngại hỏi
_ Không phải vậy… là do tôi…làm Lâm ghét thôi…!!!!- Cậu nói rồi quay mặt định đi, nó cũng không mặt dày tới mức mà nói cậu đừng đi, nói cậu ở lại chứng kiến nó và Thiên An hạnh phúc thế nào. Và những hành động cuối cùng nó làm cho cậu – người bạn thân thiết nhất, luôn ở cạnh nó khi nó cần, người duy nhất không toan tính lợi dụng nó, tuy cậu làm nó khóc rất nhiều. Nó ôm cậu bật khóc. Nhẹ nhàng đẩy nó ra và giơ tay lau những giọt nước mắt đang vây đầy mặt nó:
_ Có lẽ đây…là lần cuối tôi lau nước mắt cho Lâm…Lâm sống tốt, tôi luôn muốn gọi cậu là Lý NHã Lâm ngốc nghếch của ngày nào…
Nó càng khóc nhiều hơn, trước giờ nó có biết cậu ta chân thành tới vậy… Choàng lên cổ cậu một chiếc khăn len màu nắng, rồi ôm cậu lần cuối:
_ Huhu… Tôi sẽ không bao giờ quên cậu…- rồi nó quay đi, nó không muốn Nhật Anh lo lắng vì nó, vì nó nghĩ nó không đáng. Vừa đi vừa khóc, nó không biết sắp có một tai hạo rơi xuống đầu nó.