Chương 83
Lục Bất Du móc ra 20 tệ: “Không cần chú cho, tôi có tiền! Tôi phải bỏ tiền mua!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chủ sạp gãi đầu: “Cậu này? Tặng không còn không muốn?”
Tên nhóc này không thông minh tí nào, tên ngốc được lợi còn không biết nhận.
Lục Vãn đi tới, cầm hai quả cà chua, dầu gì cũng là dựa vào mặt lấy được.
Tại sao không lấy chứ?
Cô đón lấy quả chà chua bị ném xuống, cười nói: “Cảm ơn nha, ông chủ.”
Lục Vãn không dám để mặc hai ông lớn này đi mua đồ nữa.
Nếu không một người mua năm cân, người kia mua mười cân... Cuối cùng chắc chắn không xách về nổi.
Mua thức ăn mà biến thành mua sỉ, hơn nữa chủ sạp nhìn ra hai người đàn ông này chưa từng đi chợ nên cố ý khuyên đối phương mua nhiều chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Bất Du quay sang nhìn Lục Vãn.
“Đều tại em, cứ bảo anh trả giá, anh phải làm cùng lúc cả hai việc nên miệng nhanh hơn não đó.”
Lục Vãn: “Nhắc lại nhá, anh tự muốn trả giá thì có.”
Lục Bất Du sợ run: “...Cũng là em không đúng, em tạo cho anh quá nhiều áp lực! Đương nhiên anh biết một lần sáu là sáu, hai lần sáu mười hai, ba lần sáu mười tám...”
Lục Vãn không muốn cãi nhau nên không nhịn được cắt lời anh: “Được rồi, lỗi của em, em biết anh rất lợi hại, đọc làu làu bảng cửu chương, ăn đứt học sinh tiểu học.”
“Em xin lỗi mà chẳng thành tâm gì hết!”
Lục Vãn vừa định nói, ngước mắt thấy chủ sạp vừa đưa cà chua đang cầm điện thoại di động chạy ra.
“À này, tôi có thể chụp với cậu một tấm không? Nếu không khi tôi nói cho vợ biết tôi gặp được một người rất giống ngôi sao thì bà ấy chắc chắn không tin.” Chủ sạp cười nói.
Lục Bất Du do dự hai giây: “Không được, trừ khi chú lại cho tôi hai quả cà chua.”
“Được chứ, được chứ! Tôi cho mà!” Chủ sạp đáp.
Không phải là cà chua thôi sao, hoàn toàn không thành vấn đề.
Hai người chụp xong, Lục Bất Du còn nói: “Chú có muốn tôi bắt chước thần tượng ký tên cho vợ chú không? Lại thêm hai quả cà chua nữa đi.”
Chủ sạp khiếp sợ: “Cái đó... không phải cậu cố ý phẫu thuật theo mặt của ngôi sao sau đó làm mấy chuyện này chứ, trước kia tôi có đọc thấy vài tin đó, có người dựa vào cái này để kiếm tiền!”
Lục Bất Du lạnh lùng nói: “À, chú không muốn thì thôi.”
“Muốn muốn muốn! Đương nhiên muốn!”
“Hai người thấy chưa? Con không cần tốn tiền mà lấy được sáu quả cà chua, hai người làm được không?”
Lục Bất Du đắc ý, cuối cùng là hãnh diện.
Lục Vãn và giáo sư Lục nhìn nhau không nói gì.
Thằng nhóc này... không phải ngu thật đấy chứ.
Lục Bất Du cúi đầu ký tên rồng bay phượng múa, hất tay phóng khoáng đưa qua.
“Cho chú này.”
Chủ sạp vừa thấy bèn tặc lưỡi: “Nói chứ, ký rất giống nha, cậu nhóc tập luyện nhiều lắm phải không? Chà, mũi cậu sửa không tồi đấy, tôi có thể sờ mũi cậu được không?”
“Không được!” Dừng một lát, Lục Bất Du ngẫm nghĩ do dự nói: “Nếu chú chịu đưa tôi mười cân cà chua, mới được sờ.”
Chủ sạp run bắn lên: “Mười cân, mắc quá rồi đấy? Bỏ đi, tôi không sờ nữa. Cậu tham thật chứ?!”
Anh chàng này chuyên nghiệp như vậy, dựa vào mặt giống ngôi sao cũng có thể kiếm được không ít rồi.
Mở miệng đòi mười cân, ăn bao lâu mới hết hả?
Lục Vãn, Lục Bách Niên: “...”
Lục Bất Du trợn to hai mắt.
Mười cân cà chua cũng chê đắt? Không phải chỉ có 60 tệ thôi hả?
Người xếp hàng muốn sờ mũi tôi có thể rải khắp địa cầu đó! Chỉ cần tôi đồng ý, số cà chua nhận được lấp đầy cả chợ này luôn cho biết!
Không biết nhìn hàng! Bực thật chứ.
Chủ sạp cầm chữ ký quay đi không hề lưu luyến. Lục Bất Du đứng tại chỗ càng nghĩ càng tức: “Ha ha, không được, anh phải lý luận với ông ta.”
Lục Vãn đỡ trán, chuyện gì vậy trời.
Cô nên chúc mừng người này đáng giá sáu quả cà chua hay tiếc hận vì anh không đáng mười cân cà chua?
Còn đòi lý luận?
“Đi thôi, chúng ta đi mua những thứ khác.” Lục Vãn kéo Lục Bất Du đang muốn phơi bày sức hấp dẫn ra và nói: “Anh đã rất lợi hại rồi, dù gì anh đã lấy được tận sáu quả cà chua, em và lão Lục không làm được đâu.”
Lục Bất Du: “Thật hả?”
Lục Vãn: “Ừm, trong ba người anh giỏi nhất.”
Lục Bất Du: “Ờm, hai người biết là tốt rồi, anh cũng lười chấp nhặt với người không có mắt nhìn đó.”
Lục Vãn: “Vậy đi thôi.”
Tuy người này thỉnh thoảng hơi xàm nhưng dỗ dành một chút là được rồi, cũng xem như dễ tính.
Sau đó Lục Vãn dẫn đội góp phần giúp hiệu suất mua đồ nhanh chóng tăng cao.
Không đến nửa tiếng, Lục Vãn mua xong tất cả những nguyên liệu trên danh sách, xách chiến lợi phẩm chuẩn bị quay về nhà.
———
Năm giờ chiều, vựa rau bán sỉ Đinh Dũng bán hết rau quả.
Mỗi ngày vào giờ này, vợ ông sẽ giúp ông dọn sạp. Hôm nay là cuối tuần, con gái đang học đại học cũng tới phụ giúp.
Phải biết vợ và con gái ông đều là fan của Lục Bất Du, ở nhà mẹ con thường hay xem mấy bộ phim thần tượng do cậu ấy diễn vai chính, hoàn toàn u mê một cách khó hiểu.
Dù ông chưa được gặp người thật nhưng hôm nay cậu nhóc bắt chước kia thật sự vừa cao ráo vừa đẹp trai.
Nghĩ vậy, chắc Lục Bất Du càng đẹp trai hơn, hèn gì con gái ai cũng thích cậu ấy!
“Mẹ sắp nhỏ, Mẫn Mẫn à, hai người đoán hôm nay tôi gặp ai tới mua thức ăn nào?” Đinh Dũng cười hỏi.
“Đừng nói là Lục Bất Du nha.” Người phụ nữ vừa dọn dẹp vừa thuận miệng ghẹo, hiển nhiên không có hứng thú với đề tài này.
Đinh Dũng: “Chính xác! Chính là Lục Bất Du!”
Hai mẹ con nhìn nhau đồng thời bật cười kiểu lời nói dối của ông sẽ bị vạch trần trong vòng một giây.
Thấy hai người không mắc câu, Đinh Dũng lấy điện thoại ra di động, tìm hình chụp chung cho vợ mình coi.
“Tôi biết mẹ con bà sẽ nghĩ vậy mà! Vì vậy tôi đã chụp hình với người ta làm kỷ niệm đây, còn ký tên nữa, có thể làm bằng chứng rồi nhé.”
Tâm lý bà hơi dao động, hôm nay chồng bà khá hoạt bát.
Nhưng bà cũng rất phối hợp nhận lấy.
Vừa cúi đầu xem thử thì bà lập tức ngẩn ra.
Là fan đã từng xem qua ba bộ phim thần tượng của Lục Bất Du, bà chỉ nhìn một cái lập tức nhận ra đối phương.
Dù cậu ấy có đội mũ và đeo mắt kính.
Đinh Dũng lại mang chữ ký được ký trong sổ ra đưa cho con gái bên trái.
“Nhìn xem đây là cái gì.”
Đinh Mẫn nhận lấy, thấy bố ở tuổi này rồi mà còn giỡn ngây thơ như vậy nên cô bật cười thành tiếng.
Nhưng sau khi cúi đầu nhìn chữ ký, cô giật mình.
Làm fan cứng, cô biết chữ ký của Lục Bất Du, hơn nữa cô còn từng bắt chước.
Hai mẹ con nhìn nhau đồng thời kêu lên.
“Ông xã à, Lục Bất Du tới sao ông không cho tôi biết! Ông phải lập tức gọi điện thoại cho tôi chứ!”
“Bố, sao bố chỉ nhờ anh ấy ký có một cái vậy? Sao bố không nói anh ấy viết thêm vài chữ! Viết tên con nữa! Hơn nữa bây giờ bố mới nói!”
Có một chữ ký không đủ chia cho cô và mẹ nữa.
Đinh Dũng thấy hai mẹ con kích động như sắp lật xe đến nơi thì không thừa nước đục thả câu nữa: “Tôi biết sẽ lừa được hai mẹ con bà mà, thật ra đây là kẻ bắt chước Lục Bất Du, cố ý phẫu thuật thành như vậy đó.”
Đinh Mẫn: “Bố! Đây chính là Lục Bất Du, sao bố lại nói vậy?!”
“Ông xã, tại sao ông nói nhảm quá vậy? Làm gì có ai phẫu thuật giống như đúc thế này.”
Đinh Dũng hơi nóng nảy: “Không phải đâu! Mẹ con bà nghe tôi nói, đó thật sự chỉ là bắt chước! Không phải người thật đâu!”
Đinh Mẫn thấy ông bố mình quả thật không biết gì, hít sâu một hơi hỏi: “Bố, anh ấy tới một mình sao? Mua đồ gì ạ? Nói gì nữa bố?”
“Hình như là người một nhà, đi cùng bố và em gái cậu ta đến mua cà chua. Ba nói sáu tệ một cân, cậu ta trả giá 20 tệ 3 cân.”
Đinh Mẫn: !!!
Đúng rồi, đây đúng kiểu thần tượng nhà cô sẽ làm!
Cô phải tới sớm mới đúng, bỏ lỡ cơ hội được nhìn gần Lục Bất Du rồi.
Hận đời quá đi mất!
Nhìn vẻ mặt tiếc hận và khiếp sợ của hai mẹ con, Đinh Dũng gãi đầu, hóa ra hôm nay ngôi sao lớn tới mua đồ ăn thật à?
Ngôi sao lớn còn tự đi mua thức ăn ư?
Nhưng bây giờ ngẫm lại hình như trông cậu ta rất giống lần đầu đi chợ.
Sớm biết vậy ông đã cho cậu ta mười cân cà chua luôn rồi.
——
Ba thành viên nhà họ Lục xách bao lớn bao nhỏ về nhà.
Lục Vãn chỉ huy hai người đặt đồ ăn vào bếp, cô còn đang suy tư tiếp theo nên làm gì thì thấy giáo sư Lục cầm cân điện tử bỏ túi và cốc đong đi tới.
Lục Vãn: “...”
Bố muốn làm thí nghiệm ở nhà bếp hả?
Giáo sư Lục lấy mấy cái đĩa ra nhìn thực đơn bắt đầu chuẩn bị.
“Muối 2g, tiêu hơn mười hạt, một ít nước tương, một ít à, vậy mình lấy khoảng 10ml.”
Mười phút sau.
“Cháy rồi! Mình làm theo trình tự rõ ràng mà!” Lục Bách Niên hoảng sợ.
Lục Vãn: “...”
OK, hai người này đúng là cha truyền con nối.
Lần trước Lục Bất Du suýt nữa làm nổ nhà bếp, hiển nhiên dã tâm của giáo sư Lục lớn hơn.
Ông muốn làm nổ cả căn nhà này.
Ừm, không hổ là người từng tham gia nghiên cứu vũ khí.
Lục Vãn: “Lão Lục, bố qua kia đứng để con làm cho.”
Lục Bách Niên: “Vậy sao được, bố nói phải nấu cơm cho con, hôm nay mới ngày đầu tiên mà không duy trì nổi sao.”
“Con sắp chuẩn bị xong rồi, bố ra ngoài chờ đi. Nếu nhà bếp nổ, chúng ta sẽ nhịn đói tận một tháng đấy.”
Lục Bách Niên cẩn thận nghĩ lại thấy cũng đúng mới cười nói: “Bố làm phụ bếp cho con, Vãn Vãn, con cần bố giúp gì thì cứ việc nói, chúng ta phân công hợp tác.”
“À, cũng có đó.” Lục Vãn nhìn Lục Bất Du đang nhao nhao xắn tay áo lên muốn thử, cô siết chặt quả đấm nói: “Bố giúp con trông anh đi, dẫn anh ấy ra ngoài kia kìa, rồi đó, hai người lột hết toàn bộ tỏi mới mua về đi.”
Cô phải phân nhiệm vụ mới có thể cho hai vị này có chuyện làm và không quấy rầy đến cô.
Lục Vãn làm mẫu cách lột tỏi. Hai người đàn ông kia bày tỏ dễ như ăn cháo.
Lục Bất Du: “Dễ ẹc luôn!”
——
Triệu Giai Ninh về nhà thấy hai cha con đang ngồi lột tỏi trên bàn thì sửng sốt vài giây, lúc này mới chậm rãi đi qua.
“Hai cha con đang làm gì vậy?” Bà hỏi, quay đầu thấy Lục Vãn đang nấu đồ ăn ở nhà bếp.
Giáo sư Lục biểu diễn lột tỏi trước mặt bà xã: “Em thấy anh lợi hại không, hôm nay anh học được cách lột tỏi đấy.”
Lục Bất Du không chịu yếu thế: “Con lột nhiều hơn bố!”
Triệu Giai Ninh: “...”
Nói thật, đàn ông nhà họ Lục quả nhiên ai cũng tào lao như ai.
Lục Bách Niên còn rất đắc ý...
Trời mới biết, năm đó bà quyết định kết hôn với ông, liều mạng chăm chỉ làm việc vì muốn ông xã mình có thể tập trung làm chuyện mà ông ấy thích, không có sầu lo.
Vì vậy, ông xã bà cẩn thận che chở hơn hai mươi năm đột nhiên hưng phấn khoe kỹ năng lột vỏ tỏi với bà, tâm trạng Triệu tổng vô cùng phức tạp.
Lục Vãn tắt lửa, rửa tay rồi nói: “Được rồi, con xong rồi, có thể ăn cơm rồi mọi người.”
Cô làm bốn món mặn một món canh.
Sườn lợn kho, thịt lợn chiên, khoai tây thái sợi, cải xào ớt băm mà Lục Bất Du nói muốn ăn và canh nghêu bí đao.
Dì Triệu thường hầm canh cách thủy, thường sẽ tốn cả buổi chiều hầm canh. Lục Vãn không có thời gian nên dùng nước sôi làm nước dùng.
Nhưng nghêu mua hôm nay rất tươi, cô cảm thấy mùi vị cũng ổn.
Lục Vãn biết nấu ăn, cô được mẹ nuôi dạy, bà ấy biết làm rất nhiều món để lấy lòng cha nuôi.
Bây giờ nghĩ lại mẹ nuôi luôn đối xử với cô rất tốt nhưng quan trọng là bà ấy mềm yếu bất lực, chỉ miễn cưỡng tự vệ được thì có thể lấy gì để đối xử tốt với cô đây?
Nếu lương thiện mà không sắc sảo, có đôi khi chẳng làm được gì cả.
Lục Vãn: “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Ba người khác khiếp sợ. Lục Bất Du hoàn hồn, khẽ nói: “Quả nhiên là biến thái.”
Giáo sư Lục cốc mạnh vào đầu anh: “Bố nói bao nhiêu lần rồi, không được nói em như vậy!”
Lục Bất Du đàng hoàng lại, cầm đũa bắt đầu ăn.
Vì muốn cơ thể cao hơn trong buổi concert nên gần đây anh đã bớt hấp thụ đường bột nhưng ăn sườn lợn kho phải kết hợp với cơm trắng mới được!
Nếu ăn không thì như kiểu không có linh hồn vậy!
Lục Vãn thấy anh do dự thì chủ động bới thêm một chén nữa.
Còn gian xảo ép cơm xuống cho anh.
Triệu Giai Ninh mỉm cười nói: “Chà chà, con giỏi hơn mẹ đó, có thể nấu một bàn lớn thế này, trước kia chắc con sống vất vả lắm.”
Lục Vãn: “Không sao ạ, vả lại bây giờ không phải con rất khỏe sao.”
Lục Bất Du gật đầu: “Đúng vậy. Mẹ thấy cái mã vạm vỡ của nó kìa, yên tâm đi.”
Lục Vãn: “...”
Anh không nói không ai bảo anh câm đâu.
Lục Bất Du nhanh chóng ăn xong một chén cơm, vẫn chưa đã thèm, Lục Vãn nấu ăn ngon vậy sao?
Lục Vãn vô cùng săn sóc giúp anh bới thêm một chén nữa.
Lục Bất Du liên tục do dự nhưng vẫn bưng cơm lên ăn.
Lục Vãn nhìn chăm chú thấy anh ăn xong chén này mới cười nói: “Tối nay anh hấp thụ ít nhất 1500 ca-lo, anh xem làm sao thì làm.”
Lục Bất Du: !!!!!
“Lục Vãn!”
Lục Vãn đứng lên: “Anh tự ăn mà, em chẳng liên quan gì.”
Triệu Giai Ninh: “Đúng vậy đó Lục Bất Du, con nghỉ ngơi một lát rồi đi chạy bộ đi.”
“...”
Sau khi đánh đuổi Lục Bất Du, Lục Vãn cảm thấy yên tĩnh rất nhiều.
Phòng bếp có máy rửa bát, lại có bố mẹ cùng giúp nên mọi thứ được thu dọn nhanh chóng.
Bảy giờ tối, Lục Vãn về phòng tiếp tục học tập.
Còn Lục Bất Du, anh còn đang cắn răng nghiến lợi chạy bộ thanh toán cho bữa ăn tội ác hôm nay.
Vợ chồng nhà họ Lục ngồi ở thư phòng, một người đọc văn kiện, người còn lại đọc sách.
Không ai biết Lục Bất Du lên hot search.
Hot search hôm nay không phải do phòng làm việc mua, cũng không phải là bên hợp tác mua.
Lục Bất Du dựa vào thực lực của mình hay phải nói dựa vào độ xàm của anh.
#Lục Bất Du tự giả làm chính mình#
Hot search này cứ lên cao không ngừng nhanh chóng đứng top.
Ở chợ có người quay video lại lúc anh trả giá, còn có vụ chụp hình, ký tên đổi cà chua.
Người bán rau này chỉ muốn quay chơi thôi.
Dù Lục Bất Du đội mũ và khẩu trang nhưng cũng trông đẹp trai cực, da rất trắng không hợp với hoàn cảnh, trông như đi kèm với bộ lọc và hào quang.
Sau khi Đinh Mẫn đăng đoạn video này lên hội, mau chóng được truyền ra ngoài.
Đột nhiên hot ngay tắp lự.
Fan cảm thấy buồn cười, sao gần đây cách thần tượng nhà mình lên hot search cứ quái đản thế nào ấy...
Hoàn toàn không ngờ luôn.
Người qua đường nhấn vào xem được trận cười ra trò, nhà khác mua hot search đều là vì hình tượng hoặc đại diện tuyên truyền, còn Lục Bất Du thì khác.
Anh tới để tấu hài, giải trí cho đại chúng.
“Cà chua sáu tệ một cân.”
“Tôi không nói nhiều nhé, 20 tệ ba cân.”
“Tôi có thể chụp với cậu một tấm không?”
“Không, trừ khi chú cho tôi thêm hai quả cà chua.”
Buồn cười nhất là sau khi thấy ngon ăn, Lục Bất Du bắt đầu đòi trả mười cân cà chua mới bằng lòng cho chủ sạp sờ mũi.
Phải nói yêu cầu này rất hèn mọn.
Sau đó ông chú từ chối một cách rất không nể mặt, còn ghét bỏ vì quá đắt, không đáng giá.