Bố Ơi Tỉnh Dậy Đi Mẹ Là Ánh Trăng Đêm Đó

Trong phòng khách sạn, sự gian gian díu díu vừa mới kết thúc, không gian vẫn ngập tràn bầu không khí mơ hồ nồng nàn.

Trong bóng tối, người đàn ông vẫn giam giữ cơ thể của Lâm Thanh.

Thuốc đã hết tác nhưng anh vẫn không đành lòng để cô đi.

"Em tên gì?" Người đàn ông nhỏ giọng tên tai cô.

Anh không phải là người dễ dãi, nhưng cũng chưa bao giờ hứng thú với phụ nữ, nếu không phải là tối đêm uống ly rượu say đó thì anh cũng không làm chuyện xấu hổ này, nhưng mùi hương trên người phụ nữ này khiên anh ta say đắm.

"Nói cho tôi biết, cô là ai, tên gì?"

Bước chân của người đàn ông dồn dập khiến Lâm Thanh như sắp ngất, nhìn người đàn ông ấy sắp bật đèn, cô lập tức nắm chặt lấy tay anh ta.

Một giây tiếp theo, Lâm Thanh xoay người dè người đàn ông ấy xuống, nhét những những viên thuốc giấu dưới gối vào miệng anh ta, cắn thành từng mảnh, sau đó cuối đầu hôn nhẹ vào đôi môi hồng hào của anh ta, trong khi môi và răng của họ đan vào nhau, anh ta liền chuyển viên thuốc vào miệng cô.


"Tôi tên Lâm...."

Lâm Thanh không tiếp tục.

Đêm nay chỉ có là một giao dịch, về sau không có bất kì sự liên quan nào khách.

Người đàn ông muốn hỏi tên cô là Lâm...? Nhưng ý thức của anh ta rơi vào trạng thái hôn mê.

".....Cô không được phép....đi...."

Trông bóng tối, bàn tay ấp áp của anh nắm chặt lấy cổ tay cô từ từ thả lỏng, Lâm Thanh biết anh ta thật sự đã ngủ say.

Chịu đựng thân thể đau nhức, Lâm Thanh nhanh chóng xuống giường, tìm quần áo của mình mặc vào, đưa tay bật đèn, muốn nhìn xem người đàn ông này trông như thế nào, nhưng bàn tay anh ta cứ đặt trên công tắc nên không thể bật lên được.

"Thôi quên đi, không cần đâu."

Sau đêm nay cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới, tạm biệt mọi thứ nơi này và những quá khứ đó.

Lâm Thanh đứng dậy rời đi.

Tuy nhiên, khi bước đến cửa, cô ta bất ngờ quay lại hai tay mò mẫn quanh cổ người đàn ông này, rồi nhanh tay tháo chiếc vòng cổ mà người đàn ông đang đeo một cách gọn gàng, rồi nhét vào túi, rồi rời đi mà không ngoảnh lại.

Sau khi ròi khỏi khách sạn, lâm Thanh lên một chiếc công vụ đã đợi sẵn ở cổng.

Trên xe, ngoài một người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ, còn một cậu bé đang ho ngồi ở ghế phụ.

"Chị?" Nhìn thấy Lâm Thanh, khuôn mặt ưu tú của cậu bé ấy ấy sự lo lắng.


"Chị không sao." Lâm Thanh mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ ở ghế sau, chán ghét chả muốn nhìn cô, "Thứ tôi cần đâu?"

Người phụ nữ ném túi hồ sơ đã chuẩn bị sẵn cho cô, rồi cười nhạt: " Một người bệnh tật không biết có gì đáng bảo vệ."

"Câm miệng." Lâm Thanh lạnh lùng gằn giọng, sau đó nhanh chóng mở hồ sơ ra, phát hiện ngoài giấy tờ tùy thân còn có giấy báo nhập học và sổ hồ khẩu.

"Vì ngươi không muốn ở lại Lâm, ta đưa sổ hồ khẩu cho ngươi, từ nay về sau sống chết của ngươi không liên quan gì đến Lâm Gia chúng tôi."

Một cô gái mười chín tuổi và một cậu bé mười lăm tuổi sẽ sống sót như thế nào ở đất khách quê người nếu không được sự hổ trợ từ gia đình.

"Điều tôi mong ước"

Lâm Thanh biết được con đừng phía trước rất khó khăn, nhưng chỉ cần ở bên em trai mình, không có gì phải sợ hãi.

Cô và em trai vốn dĩ là con ngoài giá thú của gia đình nhà họ Lâm, nếu mẹ họ không nhất quyết yêu cầu họ trở về nhà họ Lâm trước khi bà qua đời thì họ đã chết đói và và bị bỏ rơi dưới mái nhà của người khác.

"Tiểu Trạch, đi thôi." Lâm Thanh mở cửa xe, xuống xe, nắm lấy tay em trai và bước đi không một chút do dự.


Thấy Lâm Thanh bước đi, người phụ nữ nhấc điện thoại lên và gọi.

"Cô chủ?"

"Tôi muốn chị em nó phải chết."

"Đúng."

Sau khi tắt điện thoại, cô lập tức thay quần áo, xác định xung quanh không có rồi bước vào khách sạn với vòng eo thon gọn.

Người đàn ông cô yêu lúc này đang nằm trên giường đợi cô, nếu không phải cô mất đi sự trong trắng lúc say, liệu chuyện tốt như vậy có xảy ra với Lâm Thanh không?





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận