Bố Ơi Tỉnh Dậy Đi Mẹ Là Ánh Trăng Đêm Đó

Sáng sớm, Lâm Âm vốn phải thức dậy, lại còn đang nằm mơ.

Trong giấc mơ, cô như quay lại đêm sáu năm trước, trong đêm tối, hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào tai cô, anh hỏi đi hỏi lại với giọng khàn khàn:

“Cô là ai?”

“Tôi có thể biết tên cô được không?”

Lời nói đan xen, toàn thân người đàn ông như một quả cầu lửa, anh cố gắng hết sức để nhìn rõ cô, ngay cả trong bóng tối, thậm chí sắp hôn mê, anh vẫn bướng bỉnh hỏi đi hỏi lại:

“Tôi có thể biết tên cô được không?”

Lâm Thanh không thể biết đó là do chất kích thích hay do bản chất của cô, đêm đó cô gần như đã nói với người đàn ông tên của mình…

Lúc này, điện thoại di động của Lâm Thanh vang lên.

Tiếng chuông vang lên liên tục đưa cô trở về từ giấc mơ.

Lâm Thanh mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, tuy rằng chỉ là mộng, nhưng thân thể nàng tựa hồ còn chưa hồi phục sau giấc mơ, tuy nhiên, điện thoại liên tục thúc giục nàng, Lâm Thanh phải nhanh chóng điều chỉnh chính mình.

“Chị?” Cuộc gọi là từ A Mỹ.

“Chị ơi, hôm nay Lâm Mộng sẽ gia nhập team,” giọng A Mỹ khá hưng phấn, “8h30 chúng ta bắt đầu làm việc, chị ơi, đừng muộn nhé.”

“Ừ.” Lâm Thanh bình bĩnh lại, “Gọi người trợ lí của Lâm Mộng, bảo cô ta trang điểm lúc 7h10.”

“Vâng chị.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Than ngơ ngác nhìn trần nhà.

Đêm đó sáu năm trước, mặc dù cô không biết đối phương là ai, nhưng rõ ràng anh ta đã bị gài bẫy và đánh thuốc mê. Vì vậy, cô không trách người đàn ông đó, cô phải giải quyết hết nợ nần với Lâm Mộng.


Cô muốn đưa Lâm Mộng lên vị trí cao rồi ném cô ta xuống. Cô muốn hủy hoại danh tiếng của Lâm Mộng, khiến Lâm Mộng mất đi tất cả.

Cô cũng nên nếm trải cảm giác của những ngày sống lang thang trên đường phố mà không đủ ăn.

Lâm Thanh vội vàng đứng dậy, làm bữa sáng cho Tiểu Hoa, sau đó thay quần áo vội vàng đi ra ngoài.

Khi xe đi ngang qua nhà Lăng Thần, Lâm Thanh do dự một chút, nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra bấm số của Lăng Thần.

“Lâm Thanh?” Giọng nói trầm trầm của Lăng Thần ở đầu bên kia không có chút buồn ngủ.

Rõ ràng là anh ấy đã thức dậy từ lâu.

“Anh Lăng…”

“Gọi tôi là Lăng Thần.”

Anh không thích cái danh hiệu xa lạ của cô.

Lâm Thanh im lặng một lúc. Anh ấy bị sao vậy? Anh ấy không thích mọi người quá khách sáo với mình? Bạn có thích đánh anh ta ba lần một ngày không?

“Lăng Thần.” Lâm Thanh thay đổi lời gọi, “Mấy ngày có thể tôi sẽ bận, anh…”

“Tôi sẽ chăm sốc cho Tiểu Hoa.” Lăng Thần hiều ý cô, “Đã lâu rồi tôi không bận việc, nếu có việc gấp cần giải quyết, tôi sẽ gọi cho Kiều Niệm, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Hoa, và không để Tiểu Hoa một mình.”

“Cảm ơn.”

“Không cần phải nói cảm ơn.”

Lâm Thanh lại trầm mặc, “Hiện tại anh có ở nhà không?”

“Đây, nhìn lên.”

Lâm Thanh hạ cửa sổ xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Lăng Thần đang đứng ở cửa sổ tầng hai.

Có phải anh ấy đang nhìn cô ấy không?

“Anh đã ăn sáng chưa? Nếu…”

“Chưa.” Lăng Thần trả lời rất đơn giản.

“Tôi đã làm bữa sáng trên bàn ăn ở nhà. Mã cửa nhà tôi là 724107.”

“Được.” Lăng Thần không khách khí chút nào.

“Tạm biệt?”

“Ừm.”

Lâm Thanh cúp điện thoại, thấy Lăng Thần vẫn đang nhìn mình, cô nhanh chóng nâng cửa kính xe lên, đạp ga rời đi.

Có phải người giàu đều bị tâm thần không?

Nhìn thấy Lâm Thanh rời đi, Lăng Thần thay quần và đi xuống cầu thang ra ngoài, anh đã đổi mật khẩu khóa cửa của mình thành giống mật khẩu của nhà Lâm Thanh. Anh nghĩ như vậy khi Tiểu Hoa đến nhà anh thì không phải ngồi ở ngoài bậc thềm nữa.


Lăng Thần đi về phía nhà cô, bấm số của Kiều Niệm.

“Thưa anh, anh có gì dặn dò?” Kiều Niệm luôn trả lời điện thoại trong thời gian sớm nhất.

“Tôi có thể lấy hành trình của đạo diễn Eva được không?” Lăng Thần hỏi.

“Lịch trình của cô ấy đều do trợ lý tạm thời sắp xếp.”

Lăng Thần cau mày nói: “Đi hỏi hành trình của Lâm Mông, càng chi tiết càng tốt.”

“Vâng.”

Đây là những gì Lăng Thần nghĩ, nếu Lâm Thanh thực sự là Eva, thì giờ làm việc của Lâm Thanh phải phù hợp với lịch trình của Lâm Mộng gần đây? Giờ làm việc của họ nên trùng nhau.

Lâm Mộng đang trang điểm nghe thấy Lăng Thần hỏi lịch trình của mình, lập tức hưng phấn, quên mất cảm giác đau đớn khi chưa ăn sáng.

Lăng Thần vẫn còn quan tâm đến cô phải không?

Đã bao nhiêu năm như vậy, trong lòng anh vẫn còn có cô phải không?

“Mộng Mộng, chủ tịch Lăng của chúng ta vẫn rất ân cần,” quản lý ở bên cạnh nói, “Mặc dù bề ngoài trông có vẻ lãnh đạm nhưng thực ra anh ấy rất quan tâm đến em.”

Lâm Mông có vẻ ngượng ngùng, xem ra trước đó hắn đã trách lầm hắn, còn về việc tại sao hắn không chạm vào nàng, rốt cuộc có thể là nguyên nhân tâm lý.

Lâm Mộng có vẻ ngượng ngùng, xem ra trước đó cô đã trách lầm anh, còn về việc tại sao anh không chạm vào cô có lẽ chỉ là do tâm lý thôi.

“Mộng Mộng đạo diễn Eva tới rồi.” Quản lý nhắc nhở cô.

Lâm Mộng đang trang điểm nữa vời, lập tức đứng dậy chào hỏi.

Đạo diễn hôm nay vẫn mặc chiếc áo sơ mi bó sát và chiếc quần đùi để lộ làn da trắng ngần, thanh tú như đầy quyền lực.

Cô đeo một chiếc mặt nạ, chỉ để lộ một đôi mắt màu khói.

“Đạo diễn,” giọng nói của Lâm Mộng vô cùng ngọt ngào, “Đạo diễn, chào buổi sáng.”

Lâm Thanh liếc nhìn cô, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường: “Sao cô lại xấu hơn trước?”


“…”

Làm sao trả lời đây…?

Lâm Mộng nên trả lời câu này như thế nào?

“Mau trang điểm đi,” Lâm Thanh vẫy tay với cô, “Đừng lãng phí thời gian của mọi người.” Nói xong, cô đi thẳng vào phòng chờ.

Lâm Mộng rất tức giận, nhưng cô không dám làm gì.

Dù sao đây chính là cơ hội mà Lăng Thần tranh giành cho cô, nếu cô thể hiện tốt, cô nhất định sẽ trở thành nữ đạo diễn số một, tiến vào giới điện ảnh quốc tế cũng không sao. Tuy nhiên, dư luận bây giờ, đặc biệt là người hâm mộ, đều mong đợi cô trở thành nữ chính của Eva, và giờ cô chỉ biết cắn răng tiến về phía trước.

Mười lăm phút sau, Lâm Mộng đã trang điểm rất tinh tế, mặc một bộ quần áo rất đẹp, tự tin đứng trước mặt Lâm Thanh.

“Đạo diễn, chúng ta có thể bắt đầu.”

Lúc này họ đang ở trong một không gian rộng lớn, bao quanh là màn hình màu xanh lá cây, chỉ có một chiếc bể thủy tinh đầy nước là thật. Các nhân viên đang chờ Lâm Mộng.

Lâm Thanh liếc nhìn Lâm Mộng đưa ngón tay ra hiệu cho cô ta tới.

Lâm Mộng mỉm cười và bước tới với những bước đi tự tin và bình tĩnh.

Tuy nhiên, vừa bước tới, Lâm Thanh đã đưa tay ấn vào gáy cô, thô bạo ấn đầu cô vào trong bể thủy tinh.

Trong chốc lát, nước lạnh từ mũi và miệng tràn vào, vì không chuẩn bị trước nên cô thậm chí còn không kịp nín thở nên đã uống một ngụm lớn từ bể nước.

Cô cố gắng vùng vẫy nhưng đầu cô bị ấn chặt.

Eva này đang quay phải không?

Đây không phải là sẽ giết cô ấy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận