Nghe thấy thanh âm của Lăng Hạo Nhiên, Tử Khuynh lập tức rời khỏi Tím Lan không gian, vừa ra khỏi Tím Lan không gian đã thấy Lăng Hạo Nhiên bước vào.
“Khuynh nhi.” Lăng Hạo Nhiên giọng nói ôn nhu, giống như cành liễu trên mặt nước, gợi lên lòng thoải mái.
Lăng Hạo Nhiên không biết có phải mình bị ảo giác hay không, hắn cảm thấy Tử Khuynh lúc này có chút khác, nhưng bộ dáng vẫn chẳng có gì thay đổi, thật sự hắn không biết khác ở chỗ nào. Cảm thấy trên người nàng có một cổ áp lực khổng lồ không thể diễn tả thành lời, mặc dù biết thực lực của Tử Khuynh vẫn như cũ không thể hấp thu linh lực.
Nàng đã từng là Thần cấp cường giả, dĩ nhiên có thể kiểm soát được linh lực, cho nên, hắn có cảm giác này nhưng không thể phát hiện là chuyện bình thường.
“Khuynh nhi, đói bụng chưa, uống một chút canh gà đi.” Lăng Hạo Nhiên cố ý ra chợ mua một con gà mái, làm thành canh, cho Tử Khuynh bồi bổ.
Thật ra bây giờ thân thể Tử Khuynh đã hoàn toàn hồi phục, bất quá, nhìn trong mắt Lăng Hạo Nhiên toàn là quan tâm, nàng muốn mở miệng từ chối cũng phải nuốt lại vào bụng.
“Ca ca, ngươi cũng uống.” Tử Khuynh đem một nửa canh gà còn lại đưa cho Lăng Hạo Nhiên.
“Được.” Lăng Hạo Nhiên cũng không từ chối, lập tức uống hết canh gà còn lại, hắn muốn bảo tồn thể lực để bảo vệ cho Tử Khuynh.
“Khuynh nhi, ngủ một giấc đi, ngày mai sẽ hết đau.” Lăng Hạo Nhiên sờ đầu Tử Khuynh, để nàng nằm bên cạnh mình, để hắn dễ đang dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm cho Tử Khuynh.
Tuy nói nam nữ thọ thọ bất tương thân, nhưng thời tiết về đêm trở lạnh, phải giữ ấm, huống chi bọn họ là huynh muội, cho dù không có huyết thống, nhưng cũng không cố kỵ nhiều.
“Được.” Rúc vào lòng Lăng Hạo Nhiên, Tử Khuynh chậm rãi nhắm mắt lại.
Bởi vì có Lăng Hạo Nhiên ở đây nên nàng không thể vào Tím Lan không gian, cho nên đành hấp thu linh lực bên ngoài.
Không biết có phải do đã tẩy gân phạt tủy hay không, Tử Khuynh không phải cố ý hấp thu linh lực trời đất, mà là linh lực tự động chui vào trong cơ thể của nàng. Hơn nữa, linh lực tự động chui vào là chỉ có Thần cấp cường giả mới có, vậy chẳng phải tốc độ tu luyện của nàng là làm ít mà lời to à?
————————————
Sau khi tỉnh dậy, Lăng Hạo Nhiên mở mắt nhìn Tử Khuynh đang rúc người lại trong người mình, trên mặt tràn đầy ý cười.
Ba năm, hắn chiếu cố Tử Khuynh ba năm, từ lúc còn là tiểu hài tử cho đến trở thành một tiểu cô nương. Hắn nhớ rõ ba năm trước, năm nàng bảy tuổi, bị người ta vứt ra đường trong khi tuyết đang rơi, toàn thân run rẩy, gương mặt vì lạnh mà tím lại, nhưng cặp mắt màu tím kia vẫn tràn ngập kiên định. Cũng bởi vì ánh mắt kiên định đó đã khiến hắn quyết định chiếu cố nàng, cho dù hắn chỉ là một hài tử mới mười ba tuổi.
“Ca!” Vào lúc Lăng Hạo Nhiên mở mắt, Tử Khuynh cũng tỉnh dậy, vì không để Lăng Hạo Nhiên biết được, nàng cố thuyết phục mình phải ngủ.
“Tỉnh.” Lăng Hạo Nhiên theo thói quen mà sờ đầu Tử Khuynh, đáy mắt tràn đầy ý cười, “Hôm nay ngươi đừng ra ngoài, ở trong này nghỉ ngơi thật tốt.”
Lăng Hạo Nhiên đứng dậy, cũng không đợi Tử Khuynh trả lời liền ra ngoài, bước chân đi rất nhanh, sợ Tử Khuynh sẽ đuổi theo.
Nhìn hắn như vậy, Tử Khuynh khoé miệng hơi hơi giơ lên.
Tử Khuynh cũng không nghe lời dặn của Lăng Hạo Nhiên, sau khi Lăng Hạo Nhiên rời đi, nàng cũng từ trên mặt đất đứng dậy, khẽ dụi đôi mắt rồi ra ngoài.
Tuy rằng nàng biết nàng đã trọng sinh lại ở ba năm sau, nhưng ba năm sau đã thay đổi như thế nào, thân thể này cũng không biết nhiều. Muốn biết ba năm sau sự tình như thế nào, chỉ có tửu lâu mới là nơi tốt nhất để thăm dò.