Bỏ Qua Đích Chờ Đợi

Tập tễnh đi vào gian phòng bên ngoài phòng bệnh, nhìn em bên trong, vẫn im lặng như vậy, vẫn gầy yếu như vậy.

Tiểu Thụ, tôi đến xem em. Tôi là tiểu Phong đây!

Tại sao em không để ý đến tôi? Tại sao em không nở nụ cười với tôi? Rõ ràng trước khi ngủ em còn có thể gọi tôi, còn có thể nói với tôi em yêu tôi!

Miệng vết thương trên người kêu gào, thế nhưng tiểu Thụ à, trái tim tôi còn đau hơn!

Tiểu Thụ, van cầu em, tỉnh lại được không, tỉnh lại nói cho tôi biết lỗi của tôi, tôi sẽ sửa!

Thủy tinh không biết tại sao rơi lệ, tiểu Thụ à, em mau tỉnh lại, mau nhìn thủy tinh rơi lệ!

Tại sao em phải lẳng lặng nằm bên trong? Tại sao trên người em phải cắm cái ống khó coi này? Tại sao phải mang nhiều chai như vậy, tại sao?

“Buồn ~ buồn ~!”

Đúng rồi, em đã nói em buồn có phải không? Em nói em hô hấp không được!

Mũi em bị bao lại. Sao lại có người xấu như vậy? Rõ ràng em nói buồn, tại sao còn có người bắt em mang cái chụp rất nặng kia?

“Đau quá!”

Tiểu Thụ, em đau có phải không? Tiểu Phong biết, tiểu Phong biết tiểu Thụ của anh rất đau.

Thế nhưng tiểu Thụ, tiểu Phong không chạm được em!

Chậm rãi tiêu sái đi đến cánh cửa cách trở tôi và em, là những bác sĩ này ghen tị tình cảm của chúng ta, cho nên mới đem em nhốt ở bên trong.

Tiểu Thụ, tiểu Phong tới cứu em!

Mở cửa ra, vẫn là mùi thuốc sát trùng gay mũi, em vẫn ngủ ở nơi đó.

Tiểu Thụ, tôi tới cứu em.

Đến, không phải em nói buồn sao? Tiểu Phong giúp em hít thở không khí!

Cánh tay có phải rất đau không? Tiểu Phong giúp em đem cái ống đáng giận này nhổ ra!

Tiểu Thụ, nơi này thật tối Tiểu Phong giúp em đem bức màn này kéo ra nha!

“Lạp ~!”

Tốt lắm, em xem, thật sáng, tiểu Thụ rất thích đi!

“Đích ~!”

Tiểu Thụ, thật đáng ghét. Em có nghe không? Nơi vốn đang im lặng tại sao lại ồn như vậy, tôi muốn về nhà, em thì sao?

Tại sao em không trả lời tôi? Tiểu Thụ, tiểu Phong hỏi em mà, tại sao không trả lời tôi?

Tôi biết rồi, em thẹn thùng có phải không?

Đừng lo, tiểu Phong không nói cho bọn họ tiểu Thụ của tôi muốn cùng tiểu Phong về nhà đâu!

Đi thôi, tiểu Thụ!

Tại sao tay em lạnh như vậy?

Đừng lo, tiểu Phong về nhà làm chocolate nóng cho tiểu Thụ uống, như vậy sẽ rất ấm!

“Kéo hắn ra ngoài ~!” Người xấu áo trắng đến đây. Tại sao muốn đem cái chụp kia để lên mũi tiểu Thụ? Hắn đã nói hắn buồn. Tiểu Thụ không thoải mái!

Không cần tiêm, tiểu Thụ nói hắn sẽ đau.

“Buông ra!” Giãy giụa, tiểu Thụ, bọn họ muốn bắt tôi đi, bọn họ không cho tôi và em ở cạnh nhau.

Tiểu Thụ, không cần ngủ, nói cho bọn họ em muốn ở bên cạnh tôi, nói cho bọn họ!

“Các người không được làm như vậy. Tiểu Thụ sẽ đau. Em ấy nói em ấy buồn!” Lôi kéo bác sĩ trước mặt, không cần như vậy, tiểu Thụ đã rất đáng thương!

“Kéo hắn ra!” Người kia không nghe tôi nói. Tại sao phải như vậy, phải đối với tiểu Thụ của tôi như vậy!

Muốn tới gần em, thế nhưng bọn họ không cho tôi tới gần, “ Buông ra ~ tiểu Thụ muốn tôi, buông a!”

Muốn nắm tay em, lại phát hiện chạm không đến, muốn ở lại cạnh em, lại phát hiện cách em càng ngày càng xa, không cần, “Buông ra, tôi van cầu các người!”

Tiểu Thụ, tôi cầu bọn họ. Bọn họ không nghe tôi. Em không cần ngủ, đứng lên cùng tôi cầu xi, cầu bọn họ cho chúng ta ở cạnh nhau!

Nhìn bác sĩ bận rộn, tại sao phải làm vậy, tại sao!

Tôi bị kéo ra khỏi phòng em, cánh cửa lại cách ly chúng ta!

Tiểu Thụ, tôi nhìn không thấy em, tôi nhìn không thấy em!

Có người đem tôi đặt lên giường, tiêm cho tôi cái gì đó rất giống em, rất đau, tiểu Thụ, em có phải cũng đau giống tôi không?

“Như vậy tôi có thể cùng tiểu Thụ gặp nhau không?”

Không ai trả lời tôi, nhưng tôi biết, tôi có thể thấy em!

Hắc ám bao phủ, tôi biết tôi có thể thấy em!

Em thấy tôi không? Tiểu Thụ?

Em có nghe thấy tôi gọi em không?

Em có nghe thấy tôi nói chuyện không?

Em có nghe thấy tôi nói yêu em không?

Nghe thấy được không?

Tôi yêu em!

Tiểu Thụ!

Một tháng, em vẫn im lặng nằm bên trong, không có cảm giác không có phản ứng.

Mỗi ngày lẳng lặng nhìn em, tôi không biết tôi nên làm như thế nào.

Vô số lần hỏi em, em có phải vẫn rất yêu tôi?

Em không để ý tới tôi!

Nếu em yêu tôi, van cầu em vì tôi tỉnh lại!

Em vẫn không để ý tới tôi!

Tay em thật lạnh, lạnh như em đã muốn rời khỏi tôi!

“Đinh tiên sinh chỉ có thể cấy ghép tim, bằng không ~!”

Đây là bác sĩ tuyên bố hoãn án tử cho em. Tiểu Thụ, bây giờ không có người hiến tim. Em có phải thật sự như lời bọn họ nói, rời đi thế giới này?

Mỗi ngày nghe bác sĩ cứ lặp đi lặp lại các chỉ tiêu cơ thể của em giảm xuống, tôi cảm giác trái tim tôi cũng sắp ngừng đập!

Dù vậy, tiểu Thụ, tôi sẽ không cho em chết!

Tin tưởng tôi!

Phòng bệnh yên tĩnh, hết thảy màu trắng!

Tiểu Thụ đã ở đây, chỉ là hắn đang ngủ!

Em sẽ tỉnh, tiểu Thụ của tôi!

Đem ống thuốc hút vào kim tiêm, hơi hơi nở nụ cười!

Có lẽ nên cảm tạ thượng đế, nhóm máu của tôi và em giống nhau!

Nên cảm tạ thượng đế, để em cấy ghép thành công!

Nên cảm tạ thượng đế, có thể dùng tiền mua chuộc bác sĩ lén lút xét nghiệm!

Tiểu Thụ, tôi tìm được trái tim cho em rồi!

Em có cao hứng không?

Vẫn yên tĩnh như cũ, cái gì cũng sẽ không quấy rầy tôi, quấy rầy tôi cho người tôi yêu sinh mệnh của tôi!

Tiêm vào tĩnh mạch, tôi biết sẽ làm cho não tôi chết!

Di chúc tôi đã cho luật sư làm công chứng, tất cả di sản sẽ chuyển đến danh nghĩa của em, vợ của tôi!

Thủ tục hiến tạng tôi đã làm tốt, trái tim sẽ ở lại trong ***g ngực em!

Tiểu Thụ, tái kiến!

Tha thứ tôi không từ mà biệt.

Tha thứ tôi ích kỷ, ích kỷ để em sống sót!

Tha thứ chỉ để em lại một mình!

Tha thứ tôi, không thể gặp em lần cuối cùng!

Nhắm mắt lại, trên tay là chiếc chìa khóa để rời đi ~

Tôi thừa nhận tôi sợ hãi, sợ hãi đối mặt tử vong!

Cánh tay run rẩy chậm rãi hạ thủ ~

Tôi yêu em, Đinh Kì Thụ!

Tình yêu của tôi đã khắc trên trái tim, hy vọng em có thể thấy!

“Cậu đang làm gì?” Tay bị người ta dùng lực đẩy ra, kim rơi trên mặt đất, nàng đoạt chiếc chìa khóa rời đi của tôi.

“……..”

“Cậu muốn chết?” Kì Tề phẫn nộ đá văng kim tiêm trên mặt đất, “Cậu rất khác thường, tôi đã chú ý cậu rất lâu!”

“Tôi có thể cho em ấy thứ hiện tại em ấy cần!” Yên lặng trả lời, nhìn người phụ nữ xinh đẹp này. Tại sao muốn ngăn cản tôi? Tại sao không để tôi cứu hắn, “Tôi phải cứu em ấy. Tôi không muốn em ấy chết. Chị có biết không!” Tôi rít gào, “Nhìn thấy em ấy nằm trên giường như vậy, tôi sống còn không bằng chết!”

“Cho nên cậu lựa chọn cùng nó chết?”

“Không phải, tôi đã làm xét nghiệm. Tôi và hắn hết thảy đều rất phù hợp. Tôi có thể cho hắn sống. Tôi có thể!” Dáng vóc tiều tụy đối diện người phụ nữ này, hy vọng nàng có thể hiểu được ý của tôi!

“Ba ~”

Đau đớn, hai má cảm nhận được sự phẫn nộ của nàng!

“Cậu cho là cậu chết, nó còn sống, nó sẽ cao hứng sao? Cậu cho là nó cần cậu trả giá như vậy sao? Sở Lăng Phong, tôi nói cho cậu biết. Cậu không có tư cách quyết định tất cả, trước kia không thể, hiện tại không thể, về sau cũng vĩnh viễn không có khả năng!” Phẫn nộ kêu lên, “Tiểu Thụ nó không cần cậu thương hại, không cần!”

“Thế nhưng em ấy sẽ chết!” Tôi biết tôi không thể quyết định mọi thứ của hắn. Tôi biết. Thế nhưng hắn sẽ chết. Hắn sẽ rời bỏ tôi. Nếu hắn ly khai, tôi cũng sống không nổi!

“Nó sẽ không, tôi nói cho cậu, nó sẽ không chết!” Phẫn nộ biến thành khóc âm.

Tin tức đột ngột phát sinh làm cho tôi khiếp sợ, tiểu Thụ sẽ không chết?

“Bệnh viện vừa báo, có người hiến tim! Đại khái một giờ sau sẽ bắt đầu phẫu thuật!”

Tôi vẫn nhìn người phụ nữ đó khóc. Tôi biết tôi nên khóc, chỉ là tôi khóc không được!

Một giờ chờ đợi, chờ đợi trái tim kia đến!

Nhìn thấy thân ảnh em chậm rãi bị đẩy vào, vẫn tái nhợt, vẫn im lặng, vẫn yếu ớt như vậy!

Lại tiếp tục chờ đợi, chờ đợi kết quả phẫu thuật!

Tiểu Thụ, tôi không hề cầu nguyện thượng đế cho em bình an vượt qua phẫu thuật. Bởi vì tôi biết, nếu em chết, em sẽ ở thế giới kia chờ tôi!

Nếu em còn sống, tôi sẽ ở thế giới này chờ em trở về!

Không hề bỏ lỡ!

Vẫn là gốc cây đó, con đường kia ~ vẫn là làn gió mùa thu nhè nhẹ ~ vẫn thấy người mặc áo sơ mi trắng ~

“Thật là, sao lại không mặc thêm nhiều áo một chút?”

Mỉm cười đi qua, hướng đến người đàn ông chuẩn bị thoát tây trang kia, tuy rằng tay chân vẫn không phải thực linh hoạt!

Bị chiếc áo ấm áp vây quanh, mỉm cười nhìn người đàn ông anh tuấn kia!

“Em muốn anh phủ thêm áo cho em!”

Gió phất qua hai má, nhè nhẹ mang theo hơi thở hạnh phúc!

“Nếu anh đến muộn, trời mưa làm sao bây giờ?”

Người đàn ông anh tuấn cười vén nhẹ lưu hải (tóc mái) của người trước mặt, để cho hắn tựa vào lòng ngực mình, yên lặng mang lên xe, xe thể thao màu lửa đỏ!

“Em vẫn ở chỗ này chờ anh!” Lời nói mềm nhẹ!

“Em sẽ không lạnh sao?”

“Lạnh chứ, nhưng em sẽ vẫn chờ như cũ!” Lại lần nữa tới gần người đàn ông kia!

“…Tại sao?”

“Bởi vì em sợ bỏ qua!”

Gió nhẹ lướt qua ngọn cây, những chiếc lá nhẹ bay, xe thể thao chạy vụt qua, đánh vỡ một phần yên tĩnh….

“Anh không sợ sao?”

“Ừm…..Sợ……”

Khi em đã không còn là Đinh Kì Thụ trước kia, anh cũng không còn là tổng tài của công ty Quỳnh Diên, khi gốc cây mà em và anh ước hẹn không biết khi nào đã bị dời đi rồi, khi em và anh đã không còn trẻ tuổi, chờ đợi anh tựa hồ đã trở thành thói quen của em!

Chờ anh về nhà, chờ cho đêm về.

Anh và em sẽ già đi trong sự chờ đợi?

Nhân sinh rất nhiều sự chờ đợi, cũng nhiều dừng lại,

Chỉ là, dù chờ đợi cũng tốt, dừng lại cũng thế,

Anh và em có được chính là không nghĩ bỏ qua!

( hoàn)

Haiz, đặt bút viết được chữ hoàn này ta mừng muốn chảy nước mắt ah! Cuối cùng, cuối cùng ta cũng edit được một đam mỹ hoàn chỉnh ah!

Sau lần edit này, ta đã rút ra được nhiều kinh nghiệm sử dụng từ ngữ và câu cú cho bản thân. Ta hứa sẽ cố gắng hơn. Đa tạ mọi người đã theo câu chuyện này đến cùng ah!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui