Một ngày mới lại đến.
Ngôi trường đang dần hiện ra trước mắt.
Các bạn học sinh đang thong thả đi chơi, mua đồ ăn sáng, có mấy bạn ngồi tụm năm tụm bảy chơi nhảy dây.
Cảnh tượng thật tươi vui, hồn nhiên, trong sáng khiến Tĩnh Thanh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hôm nay cậu tràn đầy năng lượng.“Chúng em chào thầy.”Các bạn học sinh vui vẻ chào Tĩnh Thanh.
Tĩnh Thanh sau một đêm ngủ rất ngon, hôm nay tinh thần rất tốt.
Cậu cũng vui vẻ cười, nói:“Chào các em.”Tiếng cô Dung đang đi vào:“Chào cậu, Tĩnh Thanh.”“Dạ, em chào chị.
Chúc chị buổi sáng tốt lành.”“Chào buổi sáng anh Lãm Văn”" Chào cậu.”Tĩnh Thanh thì cười nói vui vẻ, trái lại Tuấn Minh mới sáng mà mặt nhăn mày nhó.
Nhìn thấy Tĩnh Thanh cười nói vui vẻ như thế lòng liền thêm khó chịu.“Chào buổi sáng.” Tĩnh Thanh vui vẻ đi lại đứng trước mặt cậu.Tuấn Minh trong lòng vừa giận vừa lo.“Vì sao hôm qua tôi gọi nhiều cuộc như vậy lại không bắt máy?”Tĩnh Thanh vẫn không hiểu gì “Sao anh lại gọi cho em?”Vừa nói cậu vừa cho tay vào trong túi quần kiểm tra.
Kiếm tới kiếm lui vẫn không thấy chiếc điện thoại đâu, cậu lo lắng lục lọi chiếc cặp vẫn không thấy.“ Không thấy điện thoại đâu cả, chắc rơi ở nhà rồi.
Mà anh gọi cho em có chuyện gì không?”Tuấn Minh Bị Tĩnh Thanh làm cho tức giận, gắt “Không có gì đâu.” Nói xong anh quay đi một mạch lên phòng mình.“Mình làm gì cho anh ấy giận sao?” Tĩnh Thanh trong lòng không khỏi thắc mắc.Suốt cả ngày hôm đó hai người như không chạm mặt nhau.
Lúc ra chơi cậu vào cùng quán ăn với Tuấn Minh.
Vui vẻ chào hỏi một câu thì bên kia xem như không nghe thấy cứ vậy mà ăn, cũng không thèm nhìn lấy Tĩnh Thanh một cái.
Hôm nay quả thực với cậu là rất khó chịu.“Ra về mình sẽ gặp anh ấy hỏi cho rỏ.”Tĩnh Thanh trong lòng nghĩ thế liền quyết tâm.
Khi tiếng trống kết thúc giờ học vang lên, các bạn học sinh vui vẻ nhanh chóng thu dọn đồ ra về.
Tĩnh Thanh cũng nhanh đi xuống phòng giáo viên thì…không thấy người đâu.
Anh chạy lên phòng hiệu trưởng kết quả cũng...không gặp."Chị Dung, chị có thấy thầy Tuấn Minh đâu không?”“À! Hồi nãy chị thấy anh ấy đi về rồi.”“Em cám ơn chị.” Nói xong liền xuống nhà xe lấy xe đạp đuổi theo.Anh vừa đạp vừa kiếm vẫn không thấy Tuấn Minh trên đường, chạy thêm một đoạn đến nhà Tuấn Minh thì thấy cửa đóng, lại còn khóa ngoài.“Chắc anh ấy chưa về.”Tĩnh Thanh đứng trước cổng đợi, đợi đến tám giờ tối vẫn chưa có ai về.
Vừa mệt vừa đói lại vừa bù ngủ cậu thất vọng đi về đi về nhà trong tâm trạng khó chịu buồn bực.
Vừa về đến nhà đã leo ngay lên giường, anh cứ lăn qua lăn lại thì Lưng bị cấn phải vật gì cứng, rất đau.
Cậu lôi chiếc điện thoại đang ở dưới cái chăn ra.“Thì ra mày ở đây.”Vừa cầm điện thoại cậu vừa nhớ lại lời hồi sáng Tuấn Minh nói với cậu.
Như thế nhanh chóng bật điện thoại, trên màn hình hiện ra một danh sách dài cuộc gọi nhỡ- mười bốn cuộc.Tĩnh Thanh ngây người ra mấy giây.
“Chắc anh ấy có việc gì rất gắp.”Thấy thế liền không an lòng anh gọi lại cho Tuấn Minh, cũng phải đến cuộc thứ ba bên kia mới bắt máy.Thật ra Tuấn Minh bên này cũng không phải làm giá gì, anh mới tắm xong vừa đi ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ định gọi lại ngay thì một giây sau tiếng chuông điện thoại vang lên.“Tĩnh Thanh” hai chữ hiện trên màn hình là,m Tuấn Minh có chút vui.“Alo."Nghe thấy giọng của Tuấn Minh, Tĩnh Thanh rất hồi hộp tim như đập loạn cả lên: " Anh Tuấn Minh ạ?”“Tôi đây, khuya rồi cậu gọi có gì không?”Tĩnh Thanh lấy lại bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng truyền tới “Cho em xin lỗi.”“Cậu có làm sai chuyện gì đâu sao phải xin lỗi.”“ Nếu em không có làm gì sao hôm nay anh lại không đếm xỉa đến em.”“Tôi không đếm xỉa cậu hồi nào?”“Lúc trưa nay nè, em chào anh anh cũng không thèm chào lại đã vậy còn không nhìn em lấy một cái nữa.”“Cái này…”Tĩnh Thanh trầm mặt nói: “Em thật sự xin lỗi.
Hôm qua chắc lúc đó anh có chuyện gì rất gấp mới gọi cho em vậy mà…em lại không nghe máy, phải để cho anh gọi đến mười bốn cuộc.
Lần sau anh gọi đến em nhất định sẽ nghe máy.”Nghe giọng Tĩnh Thanh lo lắng, Tuấn Minh nở một nụ cười nhẹ“Cũng không phải chuyện gì lớn.
Hôm qua… thực rất lo cho em.”Tĩnh Thanh ngạc nhiên: “Lo chuyện gì?”“Hôm qua anh thấy em có vẻ đuối lại còn về khuya như vậy, trời thì tối, không có đèn đường, kế bên là con sông lớn nữa.
Anh sợ em sảy ra chuyện.Về rồi cũng không báo tôi một tiếng làm hại suốt đêm không ngủ vì lo cho em đó biết không?”"Thật ra hôm qua về đến nhà em cảm thấy rất đau đầu nên đã lên giường nằm ngủ luôn.
Cái điện thoại thì bị em đè lên nên em không nghe thấy tiếng chuông.""Được rồi, em không có chuyện gì là anh yên tâm rồi."Nói xong hai bên đều im lặng một hồi lâu.“ Lọ si-rô tôi đưa cậu đã dùng chưa?”Tĩnh Thanh vui vẻ: “Sáng nay em mới dùng, công nhận rất hiệu nghiệm.
Giờ em khỏe rồi, cám ơn anh.”Tuấn Minh cảm thấy nhẹ lòng.Có lẽ bây giờ có chút hơi mất tự nhiên giữa hai người.“Khỏe rồi thì tốt.
Giờ cũng khuya rồi cậu mau ngủ sớm đi để mai có sức mà dạy.”“Anh cũng ngủ ngon ạ.”Tâm tình Tuấn Minh giờ tốt hơn sáng rất nhiều.
Duy Tĩnh Thanh thì nghĩ ngợi điều gì đó.“Anh ấy lo cho mình? không lẽ anh ấy..."" Không…không đâu…Chắc anh ấy cũng chỉ xem mình như đồng nghiệp, hỏi thăm cũng là chuyện bình thường.”Cậu tự hỏi tự trả lời, tự mình khơi lên chút hi vọng sau đó lại tự mình phủ nhận.
Sau đó vò đầu bức tóc.“A…đau đầu quá.
Không nghĩ nữa…đi ngủ.”Miệng thì nói vậy nhưng khi nhắm mắt lại thì hình ảnh Tuấn Minh cứ xuất hiện trong đầu.
Cậu không ngủ được, trong bóng tối cầm lấy lọ si rô nhìn một chút sau đó một hơi uống sạch.
Nằm trên giường nhắm mắt, cơ thể thả lỏng hưởng thụ, nhắm nháp cái vị ngọt mát còn đọng lại trong cổ họng, rất ngọt.
Không lâu sau đó anh thiếp đi, làm một giấc say ngủ ngon lành cho đến sáng.Tuấn Minh đôi khi có những hành động, lời nói quan tâm Tĩnh Thanh làm anh rất cảm động, có chút cảm tình nhưng cũng chỉ là tình cảm giữa những đồng nghiệp, quan tâm hỏi han nhau bình thường thôi.
Anh cũng không nuôi nhiều kỳ vọng, hãy cứ để mọi chuyện diễn ra theo một cách tự nhiên nhất.
Cái gì đến sẽ đến, khi đến rồi đối mặt như thế nào mới là quan trọng..