Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Mân Huyên theo địa chỉ Chỉ Dao cho nàng, vội vội vàng vàng đuổi tới nơi.

Từ xe buýt bước xuống, trước mắt là câu lạc bộ Chỉ Dao nhắc tới.

Người giữ cửa nhã nhặn mời nàng vào, mở ra trước mắt là đại sảnh lớn lát đá
cẩm thạch, có một người đàn ông tướng mạo nho nhã tiến lên đón nàng.

“Xin hỏi là Lăng tiểu thư sao?”

“Đúng vậy, tôi là Lăng Mân Huyên.” Mân Huyên nhẹ nhàng gật gật đầu, không
nhịn được phải đánh giá đối phương.

Nàng làm lái xe đã lâu, tiếp xúc với đủ mọi loại người, không phải say mèm
thì miệng cũng đầy mùi rượu. Mà người trước mắt, rất thanh tỉnh, không có nửa
điểm dính vào rượu.

“Đây là danh thiếp của tôi.” Đối phương không chút nào để ý ánh mắt của
nàng, lịch sự đưa danh thiếp.

Mân Huyên đưa hai tay tiếp nhận, quét mắt qua tấm danh thiếp cao cấp: Trợ lí
tổng tài tập đoàn Đường Thịnh- Từ Bang.

“Thì ra là Từ trợ lí, thực hân hạnh.” Mân Huyên mỉm cười, hy vọng có thể lưu
lại ấn tượng tốt trong lòng đối phương, biết đâu ngày sau có thể thành khách
quen.

Danh tiếng của tập đoàn Đường Thịnh nàng sớm đã nghe thấy, đây là tập đoàn đa
quốc gia, kinh doanh trên nhiều lĩnh vực, từ lúc ban đầu tự nghĩ ra đồ trang
điểm nhãn hiệu L&K, đến giờ đã vươn rộng ra may mặc, điền sản, vật dụng hàng
ngày, thậm chí cả lĩnh vực giải trí truyền thông. Danh tiếng vang dội, độc bá
một phương, lũng loạn thương trường.

“Lăng tiểu thư, cô chờ ở đây một chút.” Từ Bang một mặt ý bảo nàng chờ một
chỗ, một mặt quay đầu lại, không ngừng xem chừng thang máy phía sau.

“Tổng tài sẽ xuống ngay.”

Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe thang máy phát ra một tiếng thanh thúy, cửa thang
máy chậm rãi mở ra.

Hai thân ảnh từ bên trong đi ra, nam nhân mái tóc màu hạt dẻ thu hút sự chú
ý của tất cả mọi người, hắn hơi nghiêng đầu, bàn tay to ôm chặt lấy thắt lưng
của mỹ nữ quyến rũ bên cạnh, đôi mắt tản mát một loại mê hoặc đáng sợ.

Cà vạt hơi buông lỏng, bộ âu phục sang trọng ôm sát thân hình to lớn vĩ
ngạn.

“Tổng tài!” Từ Bang cung kính hành lễ, “ Lão gia ra lệnh ngài uống rượu
không thể lái xe, lái xe Tiểu Mạnh có việc bận, nên tôi tìm cho ngài một vị quản
lí điều khiển, để nàng lái xe đưa ngài trở về.”

Bạc môi nam tử khẽ nhếch, tùy ý nhìn thân ảnh phía sau Từ Bang. “Ừ, đã biết.
Cậu đem chìa khóa cho vị tiểu thư này.”

“Lăng tiểu thư, đây là chìa khóa xe, hôm nay phiền toái cô đưa tổng tài trở
về.”

Từ Bang móc chìa khóa trong túi đưa Mân Huyên, sau đó chỉ vào chiếc xe thể
thao màu bạc trước cửa, “ Là chiếc đó, mong cô lái xe cẩn thận.”

Mân Huyên bước tới nhận lấy chìa khóa xe, lễ phép gật đầu. “Xin yên tâm, tôi
sẽ chú ý.”

Đang ôm chặt thân thể gợi cảm của nữ nhân kia, nam tử trong giây lát ngẩng
mặt lên, mỉm cười đầy tà mị, đáy mắt nảy lên một tầng âm u.

Lại hướng tới chiếc xe, ngồi vào phòng điều khiển, nam tử mới chậm rãi mở
miệng.

“Từ trợ lí, cậu nói nàng họ Lăng đúng không?”

“Đúng vậy, tổng tài.” Từ Bang rất nhanh thu hồi tia nghi hoặc trên mặt, trả
lời.

“Vị tiểu thư kia xác thực họ Lăng, gọi Lăng Mân Huyên.”

“Tốt, thực sự rất tốt.”

Đôi môi mỏng lạnh thêm vài phần, nghiến răng nghiến lợi mà nói, tay xiết chặt
vòng eo nữ nhân bên cạnh, thẳng đến khi nàng gắt lên: “Lạc, anh làm đau người
ta.”

“Em lên xe trước chờ tôi.” Nam tử không chút để ý nữ nhân kia đang bĩu môi,
động tác gần như thô lỗ mà đẩy nàng một chút.

Nữ nhân chu đôi môi đỏ tươi, lảo đảo đi về phía xe, gương mặt kiều mị tuy có
chút bất mãn, nhưng cũng không dám lên tiếng.

Hắn, Doãn Lạc Hàn, tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, đích xác là một người đàn
ông độc thân hoàng kim, tính cách lạnh lùng cao ngạo, hơn nữa lại có khối tài
sản ngang bằng ngang ngửa một quốc gia, bên người lúc nào cũng có một đám oanh
oanh yến yến vây quanh, thay nữ nhân như thay quần áo, cảm giác mới mẻ với một
nữ nhân nhiều nhất cũng chỉ đến ba tháng.

Hắn ghét nhất cũng chán ghét nhất là loại con gái dây dưa, chỉ biết khóc sướt
mướt suốt ngày. Sở dĩ nàng có thể duy trì loại quan hệ cùng giường bốn tháng với
hắn, hoàn toàn vì nàng luôn khắc sâu điều này, nếu không cũng đã sớm bị phủi
văng ra như cái khăn tay không đáng một đồng.

“Thực xin lỗi, tổng tài. Ngài luôn ghét nhất người họ Lăng, là tôi nhất thời
không chú ý đến điểm này. Thực xin lỗi.” Từ Bang nhanh chóng nhận thấy mình vừa
phạm phải một sai lầm nghiêm trong, vội vàng mở miệng giải thích.

“Tốt lắm, Từ trợ lí, tôi chẳng những không trách cậu, ngược lại còn phải cảm
tạ cậu.” Ai ngờ Doãn Lạc Hàn không chút nào để ý phất phất tay, môi nở nụ cười
lạnh lùng âm hàn. “Nhớ kĩ, cuối tuần trước tôi giao điều tra chuyện bọn họ sao?
Tư liệu ngày hôm qua cậu giao cho tôi, mặt trên đúng là ảnh chụp của nàng…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui