Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Một tiếng cười vang vui vẻ vang lên, xe thể thao Ferrari chạy qua ngã tư
đường, hoàn toàn không có chú ý tới một chiếc xe thể thao Lamborghini lặng yên
không một tiếng động theo sát ở phía sau.

Cửa kính xe từ từ mở ra, gió đêm lạnh thổi vào xe thể thao Lamborghini, thổi
đến thân hình cao lớn trong xe, Doãn Lạc Hàn cởi áo khoác, vặn vẹo khó chịu cởi
cravat.

Gương mặt lạnh lùng giống như hàn băng lãnh khốc, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm
nữ nhân trong xe thể thao phía trước, bàn tay không tự giác nắm chặt tay
lái.

Cho tới bây giờ hắn cũng không hiểu mình đang bị làm sao vậy, sau khi xong
một bữa tiệc rượu xã giao, liền lên xe hướng đến khách sạn Thịnh Trạch, xe chạy
đến nửa đường qua một khu phố mua sắm, tầm mắt trùng hợp dừng ở một thân ảnh
xinh đẹp giữa phố.

Vốn dĩ hắn tưởng là mình sẽ làm như không thấy phóng xe đi qua, nhưng là
không khống chế được lái xe chậm lại. Hắn nói với chính mình, hắn chẳng qua là
nghĩ đến việc hôm qua nàng chăm sóc mình, miễn cưỡng đưa nàng đi một đoạn
đường.

Không ngờ xe sắp đến trước mặt nàng, hắn lại nhìn thấy Kim Chính Vũ lái
Ferrari đến, hắn cảm thấy căng thẳng, có tật giật mình lái quẹo sang một
bên.

Chính mắt nhìn thấy nàng khuôn mặt tươi cười, vui vẻ ngồi vào xe thể thao của
Chính Vũ, hắn đột nhiên có loại cảm giác, hắn muốn theo sau xem bọn họ ở bên
nhau để làm cái gì, theo sau rồi hắn lại đánh mất ý niệm trong đầu, làm như vậy
với kiểu theo dõi tầm thường có gì khác nhau đâu.

Nhưng cuối cùng, hắn lại làm một việc theo dõi hèn hạ như vậy. Hắn lắc lắc
đầu, nghĩ hôm nay mình nhất định là uống nhiều rượu rồi, mới có thể làm chuyện
điên dồ như vậy.

Tốc độ xe Chính Vũ đột nhiên giảm, hắn theo sát sau chậm lại.

Hắn tinh tường nhìn đến xe thể thao hai gương mặt đang nhìn nhau, nữ nhân hai
má có chút ửng đỏ, tựa hồ Kim Chính Vũ vừa nói gì, vẻ mặt thẹn thùng cúi người
qua hôn nhẹ đối phương một cái, sau đó là xe thể thao không ngừng truyền đến
từng trận tiếng cười sung sướng, chui thẳng vào lỗ tai hắn, làm hắn liên tiếp
nhíu mày.

Đàn bà quả nhiên đều là một lũ chó chết, cuối tuần trước nữa vừa làm tình phụ
cửa hắn, hiện tại lại ôm ấp nam nhân khác.

Đáng giận! Cảm giác ghen tị không thể ức chế mãnh liệt xông lên, hắn đến tột
cùng đang ghen tị cái gì, ghen tị nàng hiện tại thực vui vẻ? Hay ghen tị nàng
chiếm được lòng Chính Vũ?

Hắn rốt cuộc tại sao lại ghen tị với nữ nhân này, trong đầu hắn vẫn luôn tự
hỏi điều đó, tràn ngập trí óc đều là bóng dáng của nàng, nhớ đi nhớ lại lần đó
nàng đứng ở ban công yếu ớt nói với hắn:” Doãn Lạc Hàn, biết không? Anh thật sự
đáng thương. Ở trong mắt tôi, anh không có thân tình, không có tình yêu, anh
thậm chí lãnh huyết đến mức có thể dùng cô nhi viện để áp bức tôi……”

Thân tình? Hừ, từ mười một năm trước trong thế giới của hắn đã không còn cái
gọi là thân tình nữa rồi. Về phần tình yêu, đối với hắn cũng không khác gì việc
qua lại với nữ nhân từ trước tới giờ.

Nhưng là, thật sự thực đáng giận, hắn rõ ràng không để ý nữ nhân này, hiện
tại chính mình lại đang âm thầm theo dõi nàng, hắn thật là quá buồn cười.

Một âm thanh tức giận tràn ra khỏi môi, hắn cắn răng chuyển động tay lái,
quay xe rời khỏi.

Có lẽ Lăng Mân Huyên không giống những nữ nhân trước đó, nàng chia tay hắn có
vẻ sạch sẽ lưu loát, thậm chí đối với hắn ngay cả một chút lưu luyến đều không
có, cho nên mới khắc sâu ấn tượng trong tâm trí hắn.

Thời gian rồi sẽ xóa đi tất cả, hắn oán hận đi vào phòng tổng thống nghĩ như
vậy.

Từng dòng nước âm phun xuống, lau qua người, thân hình cường tráng ra khỏi
phòng tắm.

Hắn ngồi ở mép giường, mở ngăn kéo, chiếc vòng cổ hoa hồng lại đập vào mắt,
trước mắt lại một lần nữa xuất hiện khuôn mặt tươi cười của nàng với Kim Chính
Vũ.

Đáng giận nữ nhân! Hắn cầm lấy cái vòng cổ, cánh tay giơ lên cao lại chậm
chạp không có động tác gì. Shit! Lại là một tiếng chửi, hắn đơn giản lại đem
vòng cổ thả lại ngăn kéo.

Nàng cùng Chính Vũ đã phát triển đến đâu rồi? Hiện tại bọn họ đang làm cái
gì? Hắn chỉ nhìn thấy nàng hôn Chính Vũ, có phải lúc hắn không nhìn thấy, bọn họ
sẽ còn làm chuyện thân thiết hơn?

Đáng giận! Đáng giận! Mấy chuyện này làm hắn đau đầu vô cùng, chỉ cần tưởng
đến những nét đẹp của nàng bị nam nhân khác thưởng thức, hắn liền hận không thể
lập tức xông lên kéo nam nhân kia đi, cho dù nam nhân đó có là Kim Chính Vũ.

Tắm rửa xong nằm trên giường, nàng ôm lấy chăn, không khỏi nhớ tới vừa rồi
ngồi trên xe thể thao, Chính Vũ muốn nàng hôn hắn, nàng vốn không định làm,
nhưng nàng đã luôn luôn từ chối Chính Vũ, cuối cùng quyết định hôn nhẹ vào hai
má hắn.

Vừa khẽ hôn vào má Chính Vũ xong, lưng đột nhiên phát lạnh, nàng chợt có cảm
giác một ánh mắt sắc nhọn đang nhìn chằm chằm mình, không khỏi quay đầu lại, chỉ
thấy một chiếc xe thể thao Lan Bác Cơ Ni đang quay đầu đi ngược lại, còn lại
chẳng thấy gì khác.

Đêm mai thật sự phải cùng Kim Chính Vũ đi sao?

Đến lúc đó lão bá khẳng định cũng sẽ ở đây, sáng hôm nay Doãn Lạc Hàn vẫn
chưa đề cập đến chuyện con nuôi, với tính cách của hắn, chuyện lớn như vậy không
có khả năng không đề cập tới.

Rốt cuộc hắn như lời lão bá nói đã sớm biết chuyện này, hay là hắn chưa biết
gì………

Quan hệ cha con của bọn họ thật không tốt, lão bá cũng nhiều lần nói hắn lâu
nay không trở về nhà, phân tích như vậy, nàng đoán rất có thể là Doãn Lạc Hàn
vẫn chưa biết gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui