Edit by CeCe
Nguồn: http://cccece218.com/
Chu Hiếu Linh thấy tình hình như vậy thì không
dám nói gì Tiểu Lý nữa, nhưng mọi người vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục
gào thét “Cút đi…… Đồ đáng ghét…… Mau cút đi…… Trở về với lão già tình
nhân của cô mà khóc lóc kể tội chúng tôi đi…… Bảo ông ta đuổi việc chúng tôi hết đi……”
“Các người…… Các người như vậy là vu khống……” Sắc mặt
Chu Hiếu Linh càng lúc càng trắng bệch, cả người đều run lên. Cô ta quay phắt sang phía Mân Huyên, chỉ tay vào mặt cô, dùng giọng nói ngoan độc
đay nghiến “Được lắm Lăng Mân Huyên! Chắc chắn là cô cổ động mấy người
này tạo phản……”
Lăng Mân Huyên lùi về phía sau vài bước tránh nước miếng của Chu Hiếu Linh “Muốn người khác không biết, trừ khi là mình đừng
làm. Chuyện của cô thì cô rõ nhất, đừng đổ trách nhiệm lên đầu tôi, thật sự khiến tôi coi thường!”
Chu Hiếu Linh trừng mắt hung ác, đang muốn chửi ầm lên,
một đồng nghiệp nam lại kích động đứng lên trên bàn làm việc, vung tay
lớn tiếng phản bác “Đồ hồ ly tinh! Cô khiến chúng tôi không còn nhiệt
tình làm việc nữa! Mau cút đi……”
“Đúng! Cút đi Chu Hiếu Linh! Nơi này không chào đón cô……”
“Bụng dạ hẹp hòi, căn bản thong đủ tư cách làm phó chủ biên, cút……”
“Các người… các người… các người ỷ đông hiếp yếu……” Chu
Hiếu Linh nhảy dựng lên “Các người cứ chờ xem, tôi đi tìm xã trưởng đòi
công bằng!”
“Mau cút đi, đến mách với xã trưởng thì tốt nhất cũng
gọi luôn người yêu già của mình ra nhé! Đến lúc đó làm kinh động đến
tổng giám đốc, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu……”
Mọi người đều cười ầm lên.
Nhìn Chu Hiếu Linh chật vật chạy đi, Mân Huyên lắc lắc
đầu, lại nhìn mọi người đang quá đỗi vui mừng, cô bật cười. Dù sao đã
hết giờ làm buổi sáng, đang trong giờ nghỉ trưa, mọi người như vậy cũng
xem như không bị coi là làm loạn trong giờ làm việc.
“Cô ta đúng là không biết trời cao đất dày là gì, chính
là do ông già người yêu Phó tổng nên mới thăng chức cho cô ta, để chúng
ta phải chịu khổ như thế này….” Đồng nghiệp vẫn còn xì xào.
Người yêu Phó tổng? Xem ra mọi người cũng đã biết…
Tích Vân chạy lại phía cô “Mân Huyên, cô đến xem cô ta nói lung tung gì với xã trưởng…”
“Đúng! Xem cô ta nói trắng thành đen như thế nào? Xem cô ta kể lể chúng ta độc ác, quá đáng như thế nào……”
“Dù sao chúng tôi cũng cây ngay không sợ chết đứng!……”
Thấy mọi người kích động như vậy, Mân Huyên theo lời mọi người đi về phía thang máy. Cô thở dài… Chu Hiếu Linh bị ghét như vậy
thực ra cũng là do cô ta tự mua dây buộc mình…
Bất chợt một suy nghĩ xẹt qua trong đầu cô… Hôm qua cô
còn nghi ngờ người truyền tin cho báo chí là Chu Hiếu Linh, nhưng bây
giờ cẩn thận phân tích lại mới thấy có nhiều điểm không đúng…
Tin tức về cô và Doãn Lạc Hàn hoàn toàn không nhắc gì
đến chuyện trước đây của hai người, chỉ nói sau khi cô trở thành con gái nuôi của Doãn Lương Kiến thì hai người đã nảy sinh tình cảm… Nghĩ kĩ
một chút có thể thấy tin đó không hề gây bất lợi gì cho cô, như vậy
người truyền tin cho báo chí không thể là Chu Hiếu Linh…
Chợt cô nhớ tới những lời mà Lâm Hạo Ngôn đã nói hôm
qua… “Có gì cô cứ hỏi người đã bày ra chiến lược như vậy thì sẽ được
biết rõ hơn đó.”
Người đã bày ra chiến lược như vậy… Lâm Hạo Ngôn muốn
nói đến ai? Bây giờ cô đã có thể loại trừ Chu Hiếu Linh… vậy chẳng lẽ là chú? Không, chú càng không thể giúp cô…
Một giọng nói lại đột nhiên vang lên trong đầu cô “…tất
cả những cơ sở bán sản phẩm mới của L&K đều chật ních người mua, chỉ trong vòng một buổi sáng toàn bộ sản phẩm mới đã được bán hết, các đơn
đặt hàng sản phẩm liên tiếp được gửi về phía L&K……”
Sản phẩm mới của L&K có thể thu hút được sự quan tâm của công chúng như vậy cũng là do chuyện của cô và Doãn Lạc Hàn công
khai… Nói như vậy, người bày ra trò này chính là người có lợi nhất… Doãn Lạc Hàn!
Là hắn! Cô chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên trên đầu.Thì ra hắn công khai chuyện của hai người hoàn toàn là vì mục đích kinh doanh, hắn lợi dụng tin tức “phu nhân tổng giám đốc đích thân thử nghiệm sản
phẩm mới” để kích thức sức mua…
Xem ra ngày đó người dẫn chương trình mời cô lên khán
đài thử nghiệm sản phẩm cũng là sự dàn xếp, cho dù lúc ấy cô không vô ý
đứng lên, MC cũng vẫn sẽ chọn cô.
Nghĩ như vậy, dường như tất cả tóc gáy của cô đều dựng
ngược lên. Ngày theo hắn đến buổi ra mắt đó, cô như con mồi đã bị thợ
săn nhắm trúng, chỉ là cô còn ngây thơ không nhận ra…
Thang máy kêu một tiếng báo đến tầng 15, nhưng cô không
đi ra ngoài, lại ấn nút xuống lầu. Cô phải đi gặp hắn để trực tiếp hỏi
cho rõ ràng!
“…… Anh phải đòi lại công bằng cho tôi…… Tôi bị họ khi
dễ…… Đều là do cô ta…… Lăng Mân Huyên…… cô ta kích động đồng nghiệp làm
loạn…… Còn nói tôi cút đi…… Xã trưởng…… Tôi dùng thực lực của mình để
ngồi lên vị trí này…… Bọn họ vu khống, bôi nhọ nhân cách tôi……”
Tiếng gào khóc vô cùng ủy khuất vang vọng khắp tầng 15,
không cần nhìn cũng biết hẳn là lúc này Chu Hiếu Linh đang ở trong phòng Lâm Hạo Ngôn khóc lóc kể về sự uất ức của mình… Cô đảo mắt chán nản.
Thang máy đóng lại, những tiếng the thé nức nở của Chu Hiếu Linh cũng
biến mất.
Ra khỏi tòa soạn, cô vừa đi vừa gọi điện thoại cho Doãn Lạc Hàn. Điện thoại đổ chuông hơn mười tiếng mới có người nghe.
“Lăng tiểu thư, tổng tài đang họp.” Giọng của Từ Bang.
“Còn bao lâu nữa?” Cô nhìn đèn giao thông chuyển màu xanh, cùng vài người nữa qua đường.
“Cái này tôi cũng không biết được….” Từ Bang trầm ngâm, trả lời ba phải.