Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

“Em cứ hấp tấp như vậy, nhỡ may em với con xảy ra chuyện thì anh phải làm sao? Em lúc nào cũng hứa này hứa nọ, nhưng chỉ được mấy phút sau là quên ngay, lại chứng nào tật nấy… Giản Chỉ Dao, anh thật quá thất vọng về em!” Chính Vũ hừ lạnh, hạ quyết tâm hôm nay phải mặt lạnh để sửa cho bằng được tính cách nông nổi của Chỉ Dao.

Chỉ Dao thấy Chính Vũ giận thật rồi thì vô cùng bất an “Thôi mà, em hứa trước mặt cả Mân Mân và Lạc ca ca, sau này nhất định sẽ đi từ tốn, cẩn thận, sẽ không như vậy nữa đâu….”

Chính Vũ vẫn không nhìn cô. Chỉ Dao liền quay sang cầu cứu Mân Huyên và Doãn Lạc Hàn, nhưng cũng chỉ nhận được ánh mắt lực bất tòng tâm của hai người họ.

“Huyên.” Doãn Lạc Hàn ôm lấy eo Mân Huyên, dịu dàng thì thầm bên tai cô “Chúng ta ra ngoài trước đi.”

Mân Huyên vẫy vẫy tay với Chỉ Dao. Chỉ Dao biết hai người họ không giúp được gì, đành chu miệng gật gật đầu.

Ra khỏi biệt thự, Mân Huyên quay đầu nhìn qua cửa kính trong suốt, thấy Chỉ Dao đang ra sức nịnh nọt Chính Vũ, khóe môi bất giác nâng lên thành nụ cười. Xem ra chỉ như vậy Chính Vũ mới có thể khống chế được tính trẻ con của Chỉ Dao, nếu không cứ để cô ấy sôi nổi như vậy, trong thời kì mang thai thật sự là rất nguy hiểm.

Không biết vì sao, cô cảm giác bụng Chỉ Dao dường như to hơn bụng cô một chút, mà rõ ràng Chỉ Dao mang thai sau cô gần một tháng… Chẳng lẽ Chỉ Dao sinh đôi?

Doãn Lạc Hàn lái Lamborghini ra, đi đến bên cạnh cô, nắm chóp mũi cô cười nhẹ “Nghĩ gì mà cười ghê vậy?”

“Không có gì.” Thấy gương mặt hắn không giấu nổi sự tò mò và khó hiểu, cô buồn cười giải thích “Em đang nghĩ nếu Chỉ Dao sinh đôi thì hôn ước cho bọn trẻ sẽ làm như thế nào?”

Doãn Lạc Hàn nhíu mày một chút rồi cười tươi như hoa “Đơn giản, lúc đó mình sẽ sinh thêm đứa nữa là được!”

“Haizzz… anh đi mà sinh…” Cô trừng mắt dọa hắn, rồi lại ngượng ngùng cúi đầu. Sáng nay cô vừa rời giường là lại lao vào toilet nôn ọe, cảm giác mang thai một đứa bé quả thực là không dễ chịu, cô cũng chưa từng nghĩ đến sẽ lặp lại cảm giác này.

“Anh đùa thôi, nhìn em mang thai khổ sở như vậy, anh thực sự rất đau lòng…” Doãn Lạc Hàn cười nhẹ, cánh tay rắn chắc ôm lấy cô, cúi đầu tinh tế hôn lên môi cô.

“Khụ…… Khụ…… Quấy rầy hai người rồi, có thể đi được chưa? Sắp đến giờ hẹn với bác sĩ rồi.” Chính Vũ nắm tay Chỉ Dao đi đến, nhìn Mân Huyên và Doãn Lạc Hàn bằng ánh mắt tinh nghịch, xem ra vụ giận dỗi giữa hai người ban nãy đã được giải quyết xong.

“Đi thôi.” Doãn Lạc Hàn chút ngại ngùng việc bị Chính Vũ và Chỉ Dao nhìn thấy cảnh thân mật, tự nhiên đỡ Mân Huyên mặt đang đỏ lựng lên vào trong xe.

Chính Vũ cũng đỡ Chỉ Dao vào Porche. Hai xe thể thao một trước một sau rời khỏi Doãn trạch.

Mân Huyên im lặng nhìn thẳng về phía trước. Đây là lần thứ hai cô đi khám thai rồi, nếu giống như lần trước thì chỉ gần một tiếng là xong. Vậy buổi chiều cô phải nói cô có việc gì để đi đây?

Doãn Lạc Hàn một tay đặt trên vô lăng, một tay nắm tay cô, vuốt nhẹ mu bàn tay cô “Quý Dương vừa về nước hôm qua, vì vậy hôm nay không cần đến công ty, có cả ngày bên em. Vậy hôm nay em muốn cả 4 chúng ta cùng đi đâu, làm gì, hay muốn ở riêng với anh thôi?”

“Cả 4 chúng ta” hắn nói có lẽ là giống như lần trước đi khám thai, hắn và Chính Vũ đưa cô và Chỉ Dao đi ăn trưa, sau đó vốn định đi đánh golf, nhưng lại lo hai cô là phụ nữ có thai, không nên vận động mạnh, vì vậy lại đến câu lạc bộ bowling, hai cô ngồi uống trà ở ngoài, nói chuyện phiếm và xem hai người đàn ông chơi bowling.

Cô suy nghĩ một lát, so sánh rõ ràng thấy đi cả 4 người sẽ dễ có cơ hội tách ra hơn, vì vậy quay sang hắn nói “Đi cùng Chỉ Dao và Chính Vũ luôn đi! Lâu rồi em không gặp Chỉ Dao, có rất nhiều chuyện muốn nói với cô ấy.”

Doãn Lạc Hàn nheo mắt hờn giận “Còn anh? Em không có nhiều chuyện để nói với anh sao?”

Xem kìa, ngay cả Chỉ Dao mà hắn cũng ghen nữa… Cô bật cười “Không phải vậy, bọn em đều sắp làm mẹ, có rất nhiều chuyện muốn trao đổi với nhau, cũng dễ đồng cảm hơn…”

Cô nắm chặt bàn tay hắn đang nắm tay cô. Hắn quay sang nhìn cô một cái “Đừng có giống như hồi trước, kiếm cớ để lừa anh là được!”

“Vâng, đương nhiên rồi, em đã hứa là không nói dối anh nữa rồi mà.” Cô cắn môi, hơi chột dạ cúi đầu, ngoài miệng nói dối trơn tru như vậy nhưng trong lòng lại vô cùng cắn rứt, thầm xin lỗi hắn.

Một giờ sau, bốn người ra khỏi bệnh viện, trên gương mặt đều là sự vui mừng. Mân Huyên một tay chống hông, một tay xoa xoa bụng, nghĩ lại lời bác sĩ thông báo cục cưng trong bụng cô và Chỉ Dao đều rất khỏe mạnh, trên môi không khỏi nở nụ cười.

“Mân Mân, hai người đã định đặt tên cho con là gì chưa?” Chỉ Dao đang cúi đầu thầm thì với Chính Vũ, đột nhiên ngẩng đầu hỏi Mân Huyên.

Mân Huyên mỉm cười nhìn sang Doãn Lạc Hàn “Đương nhiên là rồi, anh ấy đã đặt sẵn một tên cho bé trai, một tên cho bé gái rồi, thậm chí đến tên gọi ở nhà anh ấy cũng nghĩ sẵn rồi cơ.” *Đây chính là lí do vì sao tui chết Hàn ca đây TT~TT*

Chỉ Dao mắt sáng ngời, luôn miệng hỏi “Tên là gì? Xem Lạc ca ca hay Chính Vũ đặt tên hay hơn nào… Tên gọi ở nhà… đúng rồi… Chính Vũ nhà mình còn chưa đặt tên gọi ở nhà cho con đâu….”

“Lạc, đến cả biệt danh anh cũng nghĩ rồi sao?!” Chính Vũ lắp bắp kinh hãi, sau đó lại lẩm bẩm “Tên gọi ở nhà… gọi là gì vừa hay lại vừa đáng yêu nhỉ… hmmm……”

Doãn Lạc Hàn nhún vai, miệng và mắt đều cười “Xem cậu đặt tên có hay bằng tôi không nào…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui