Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Cô vô tội chớp chớp hàng mi cong dài “Bởi vì em nghĩ đến đó, không chừng có thể gặp được cả Chỉ Dao và Chính Vũ. Bốn chúng ta lâu ngày không gặp rồi, giờ có thể cùng ngồi ăn với nhau, không phải là chuyện đáng mừng sao?”

Hắn dường như đã bắt đầu nhận ra mình nghĩ nhiều, ho khan vài tiếng “Xin lỗi, anh……”

Cô lắc đầu, giơ tay che miệng hắn “Được rồi, chuyện này bỏ qua đi! Tóm lại em và Chính Vũ không thể có chuyện gì được, từ nay về sau anh đừng lo lung tung nữa. Thôi, anh lái xe đi, em đói quá rồi.”

Hắn nâng tay cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, trầm giọng nói “Cuối tuần trước không phải hai nhà đã cùng đi công viên rồi sao? Hôm nay anh thực sự hi vọng chỉ có riêng anh và em.”

Cô không nhịn được, cười lớn “Nói vậy thôi chứ làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, chắc gì mình đã gặp Chỉ Dao và Chính Vũ đâu mà…”

“Anh cũng hi vọng thế.” Hắn cũng cười, phát động xe.

– Nhà hàng Pháp –


Đi vào trong nhà hàng, Mân Huyên quét mắt một lượt xung quanh, nhưng không thấy gương mặt quen thuộc nào cả. Vốn dĩ cô biết Chỉ Dao và Chính Vũ hay tới đây dùng cơm, cũng mong gặp được hai người bọn họ, nhưng xem ra hôm nay họ không tới rồi.

Doãn Lạc Hàn kéo ghế ngồi cho cô, khóe môi hơi nhướn lên “Xem ra là không có rồi!”

Cô chống cằm, ngước mắt nhìn hắn, tinh nghịch đáp “Chúc mừng anh, mong ước của anh thành hiện thực rồi! Vậy chút nữa phải cắt bít tết giúp em đó.”

Hắn vừa gọi đồ xong, nghe thấy cô nói như vậy thì thản nhiên nhún vai “Chuyện đó thì có khó gì! Có thể cắt bít tết giúp người con gái anh yêu, anh vui còn không kịp.”

“Anh nói đấy nhé!” Cô ngọt ngào cười, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, nhìn một nhóm khách ở bên cạnh đang rời bàn ra ngoài, trên bàn thức ăn còn thừa đến hơn nửa, không khỏi nhíu mày. Những người này thật đúng là lãng phí! Chỗ thức ăn thừa kia có khi cũng phải bằng nửa tháng lương Chủ biên tòa soạn khi trước của cô!

“Sao lại nhăn mặt như vậy? Em không muốn ăn bít tết nữa sao? Hay mình đi nhà hàng khác nhé?” Hắn quan tâm, để ý cô từng chút một, thấy cô nhíu mày thì ân cần hỏi.

“Không phải, ở đây là được rồi…” Cô lắc lắc đầu. Chỉ là… cô nghĩ đến cô nhi viện. Điều kiện ở đó thật sự vẫn còn rất hạn chế, thức ăn cũng không được đầy đủ. Tuy rằng miếng đất của cô nhi viện từ lâu đã đứng tên cô, cũng có thể coi là một điều khiến cô yên tâm, nhưng từ sau khi cô kết hôn với Doãn Lạc Hàn, cô vẫn chưa quay lại thăm mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện một lần nào… Có phải cô rất ích kỉ hay không?

Doãn Lạc Hàn đương nhiên có thể nhìn ra cô có tâm sự “Còn nói không sao, em có biết mặt em đang nhăn nhó thành bà già rồi không hả? Nói cho anh biết, em đang nghĩ gì vậy?”

Cô liếm môi dưới “Hàn, em nghĩ thế này… không biết anh có đồng ý không?”

Hắn mỉm cười, cầm lấy tay cô vỗ nhẹ “Em nói xem? Chỉ cần có thể khiến cho em vui vẻ, chuyện gì anh cũng sẽ làm, cho dù là hái sao trên trời.”

“Không cần phải khoa trương như vậy!” Cô bị hắn chọc bật cười “Thật ra em muốn quyên tiền ủng hộ cho cô nhi viện, cũng coi như làm việc thiện tích đức. Tất nhiên anh không đồng ý cũng không sao, em……”

“Đương nhiên là được rồi.” Hắn nghiêm túc trả lời, cắt lời cô “Em định ủng hộ bao nhiêu? Ba trăm vạn có đủ không?”


“Dạ?” Cô giật mình mở tròn mắt, hoàn toàn không ngờ hắn lại nói ra một con số lớn như vậy, đầu lưỡi trở nên cứng nhắc “Nh… Nhiều như vậy… thật sự… có thể sao?”

Hắn nhướn mày, gật đầu mỉm cười “Đương nhiên là thật rồi! Anh đã lừa em cái gì bao giờ chưa?”

“Hình như là chưa…” Cô thật thà lắc lắc đầu, sau đó đột nhiên ý thức được điều hắn vừa nói có ý nghĩa như thế nào, phấn khích nhoài người về phía hắn “Hàn, cám ơn anh! Có số tiền đó, bọn nhỏ có thể sống tốt hơn, mọi thứ sẽ đều được cải thiện, thật sự là tốt quá!”

Hắn nâng tay cô lên hôn “Nói đi nói lại, nếu không nhờ có cô nhi viện này, em làm sao chịu đến bên anh… Như vậy, chúng mình cũng sẽ không yêu nhau như bây giờ. Vì vậy, anh phải cảm ơn cái cô nhi viện đó mới đúng, cuối tuần này chúng mình cùng tới đó nhé!”

“Vâng!” Cô hạnh phúc gật đầu, nghĩ đến những gương mặt ngây thơ với những nụ cười trong trẻo, trong lòng lại ngập tràn xúc động “Hàn… hình như càng ngày em càng yêu anh mất rồi!”

Hắn cười dịu dàng, bàn tay to lớn ấm áp phủ lấy tay cô “Anh cũng rất yêu em… Anh nhận ra, chỉ cần có thể nhìn thấy em vui vẻ, anh lại cảm thấy tràn trề n ăng lượng, cuộc sống dường như tươi đẹp hơn rất nhiều. Nói thế nào nhỉ… em chính là động lực sống mãnh liệt nhất trong đời anh… Huyên, anh yêu em!”

Cô thẹn thùng nhìn hắn. Cô đã từng sợ, giống như người ta nói trên báo, trên phim, sau khi kết hôn, rồi cô lại sinh Tiểu Lạc Lạc, tình cảm của Doãn Lạc Hàn đối với cô sẽ dần phai nhạt, nhưng lúc này, cô biết là cô đã lo bò trắng răng rồi. Sự cưng chiều, yêu thương của hắn đối với cô theo thời gian lại càng tăng lên, giống như Quý Dương hôm nay đã nói, hắn là một bình giấm chua càng lúc càng lớn! (“Giấm chua” đại ý chính là sự ghen tuông trong tình yêu ấy ạ. Nếu các ty đọc ngôn tình nhiều chắc cũng biết, “ăn giấm chua” chính là đang ghen đó ạ =)))

Cô mím môi cười trộm, khiến hắn có chút ngượng ngùng “Huyên, anh nói gì sai sao?”


“Không có.” Cô lắc đầu, thuận miệng hỏi “Em đang nghĩ đến lúc ở trong thang máy, thấy Quý Dương cầm cái gì đó, em có hỏi, nhưng anh ấy không nói, còn thần thần bí bí bảo em hỏi anh…”

Lúc này, bồi bàn đã mang bít tết đặt lên bàn cho hai người. Doãn Lạc Hàn chỉ cười, buông tay cô “Huyên, em cứ ngồi im đó, để anh cắt bít tết cho em.”

“Vâng.” Cô mỉm cười, nâng chén lên nhấp một ngụm rượu “Vậy cái đó, rốt cục là cái gì vậy?”

“Đó là bất ngờ anh dành cho em.” Hắn cúi đầu cắt bít tết cho cô, bên môi lại trồi lên một nụ cười.

Hắn lấp lửng như vậy lại càng làm cô thêm hiếu kì “Là văn kiện gì sao? Không đúng, nếu là văn kiện của công ty thì chẳng liên quan gì đến em cả. Vậy là cái gì chứ?”

“Ăn xong, về công ty, em sẽ biết!” Hắn vẫn không chịu trả lời, đẩy nhẹ đĩa bít tết sang phía cô “Ăn được rồi đó.”

Cô thoải mái cầm lấy dĩa ăn, xiên một miếng bỏ vào miệng, phồng miệng tươi cười “Cám ơn ông xã!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận