Bộ Sưu Tập Tội Ác

Cả bọn quyết định rằng Annabelle và Leo sẽ tuồn số séc đã thay xê-ri đầu tiên trong khi Tony thì quan sát Leo thực hiện như thế nào. Annabelle, Leo và Tony mỗi kẻ cầm một xấp giấy tờ chứng minh thư mà Freddy đã làm trước. Số chứng minh thư này, hoặc là trùng với tên người lĩnh tiền trong tấm séc hoặc là giấy ủy quyền cho biết họ là nhân viên của công ty phát hành séc. Annabelle bắt Leo và Tony mỗi lần chỉ được mang một chứng minh thư theo người. Vì trong trường hợp hành động bị phát hiện, sẽ khó mà chối khi trong túi có đến tám cái tên và biệt hiệu.

Nhiều séc được chuyển cho cá nhân, không có cái nào trên mười nghìn đôla nên không cần tờ khai của Cục thuế Nội địa. Vì hạn chế đó mà họ sẽ phải tuồn nhiều séc chuyển cho cá nhân để đạt được mức hơn hai triệu đôla như đã đề ra. Do đó số người lĩnh tiền trên số séc còn lại là các doanh nghiệp ảo mà Annabelle đã tạo tài khoản ở những ngân hàng khác nhau. Các tờ séc của công ty có thể rút được trên mười nghìn đôla mà không đụng chạm đến tiền lãi từ tờ khai của Cục thuế Nội địa. Nhưng vướng mắc ở đây là không có ngân hàng nào đổi tiền mặt cho một tấm séc công ty cả. Toàn bộ số tiền sẽ phải gửi trong tài khoản. Vì lý do đó mà vài tháng nay Annabelle đã phải ký quỹ rút ra rồi gửi vào những tài khoản mới tạo này, để hình thành bảng theo dõi. Cô ả biết rõ rằng ngân hàng nghi ngờ khi những tài khoản mới tinh tự nhiên nhận được hàng đống tiền mặt chuyển khoản vào - đó chỉ có thể là tiền bất chính gửi vào ngân hàng để che dấu gốc tích.

Suốt hai ngày trời Annabelle và Leo thử thách Tony bằng mọi chướng ngại có thể gã sẽ phải đối mặt khi chuyển đổi séc. Họ lần lượt đóng vai nhân viên ngân hàng, quản lý, nhân viên an ninh và khách hàng. Tony học rất nhanh, và cuối ngày thứ hai họ tuyên bố gã đã sẵn sàng những bước đi chập chững đầu tiên để trở thành một tên bịp đi chuyển séc giả sau khi gã đã quan sát Leo làm vài lần.

Mười tờ séc đầu tiên được đổi một cách trôi chảy. Annabelle khi tóc đỏ, lúc tóc vàng hoe và lần thứ ba là tóc nâu đen. Thùng xe tải trở thành nơi thay đồ của cả bọn với một chiếc bàn trang điểm và gương soi. Nhiều lần sau, Annabelle và Tony nhảy lên xe tải rồi đổi quần áo trên đường đến ngân hàng kế tiếp. Ở vài nơi Annabelle đeo kính, chỗ này thì đeo một chiếc khăn quàng cổ vòng quanh đầu, chỗ kia thì quần dài, áo chui đầu và mũ lưỡi trai. Cùng với cách trang điểm, phục trang, phụ kiện và tóc tai, cô ta có thể thay đổi diện mạo và tuổi tác nhanh chóng. Annabelle chỉ mang dép thấp vì chiều cao cỡ một mét tám mươi của cô sẽ không gây chú ý nhiều như một người cùng chiều cao mà còn vác thêm đôi guốc cao gót. Cô ta chẳng bao giờ nhìn máy camera theo dõi ở các ngân hàng, vì luôn biết rõ rằng chúng đang quay lại vẻ ngoài hào nhoáng của mình.

Leo thì giả là một doanh nhân, một chân sai việc của công ty nào đó, hay một người nghỉ hưu và luật sư.

Những cuộc chuyện trò của Annabelle với nhân viên ngân hàng diễn ra trôi chảy mà không có bất cứ sự e dè nào. Cô ta luôn làm người đối diện với mình cảm thấy thoải mái ngay lập tức, khi thì Annabelle ba hoa về quần áo, tóc tai, khi thì nói yêu thành phố xinh đẹp bên bờ vịnh này như thế nào, thậm chí nói yêu cả thời tiết đang ảm đạm.

Với người nhân viên ngân hàng thứ mười một, cô ả tâm sự, “Tôi đã làm việc tư vấn này bốn năm rồi, và đây là số tiền lớn nhất mà người ta chi trả cho tôi. Tôi đã phải làm việc cật lực mới có được nó”.

“Chúc mừng chị”, người nhân viên nữ nói trong khi đang thực hiện giao dịch, “Bốn mươi nghìn đôla là một món tiền lớn”. Người nhân viên có vẻ xem xét kĩ lưỡng tờ séc và xấp giấy tờ giả - một - cách - hoàn - hảo của Annabelle hơi nhiều.

Annabelle nhận thấy người phụ nữ ấy không mang nhẫn cưới nhưng có vẻ như đã từng đeo bởi vì da tay chỗ đeo nhẫn ấy hơi trắng hơn.


“Chồng cũ của tôi bỏ tôi để chạy theo một phụ nữ trẻ đẹp và dọn sạch tiền trong tài khoản của tôi”, Annabelle nói trong cay đắng. “Tôi đã phải tạo dựng lại cả cuộc đời mình. Không dễ chút nào. Nhưng tôi sẽ không để gã thỏa mãn, cô biết không? Tôi sẽ nhận phần tiền chu cấp khốn nạn từ gã bởi vì tôi xứng đáng sở hữu số tiền đó. Và gã sẽ không bao giờ có thể quản thúc cuộc đời tôi”.

Người phụ nữ thay đổi thái độ ngay, và thì thầm, “Tôi hiểuchính xácđiều chị nói”, vừa hoàn tất thủ tục rút tiền. “Mười hai năm chung sống, và thằng chồng cũ của tôi quyết định đổi tôi để lấy một con người mẫu mới nổi”.

“Cô biết không, tôi ước gì chúng ta có thể tống cho bọn bội bạc đómột viên thuốcđể huấn luyện lại chúng nó”.

“Ừ, tôi cũng muốn thế. Một viên thuốc chứa chất độc xyanua”, người nhân viên nói.

Annabelle liếc mắt nhìn đống giấy tờ trên quầy và ngẫu nhiên nói, “Tôi nghĩ mình sẽ phải ký quỹ một khoản tiền đúng không? Chả là tôi đang phải trả nợ vài người chủ nhà. Tôi ước gì mình có thể giữ hết cả món tiền này, nhưng số dư lợi nhuận của tôi thì chỉ khoảng mười phần trăm thôi”.

Người nhân viên ngập ngừng, “À, thường thì sẽ có ký quỹ một khoản tiền với loại séc giá trị lớn này”. Cô ta nhìn Annabelle, mỉm cười rồi nhìn vào máy vi tính, “Nhưng tài khoản mà tấm séc này rút ra thì vẫn còn rất nhiều tiền để bù vào phần đó. Vậy để tôi tự thực hiện ký quỹ thông qua tài khoàn đó cho cô luôn”.

“Tuyệt quá, cám ơn chị rất nhiều”.

“Phụ nữ chúng ta phải biết dựa vào nhau mà vững tiến chứ”.

“Vâng, đúng là như thế”, Annabelle nói khi quay lưng bước đi với tờ giấy nhận tiền cho thấy “công ty” của mình giàu thêm bốn mươi nghìn đôla.


Trong lúc đó, Leo chạy đua với đống séc của mình, thường mất hơn mười phút ở mỗi ngân hàng. Tốc độ là chìa khóa của thành công, gã ta biết thế. Tốc độ nhưng mà không tùy tiện cẩu thả. Phương pháp của gã là đùa một chút, thường nói về những món tiền tiêu của mình để phá bỏ không khí ngượng ngập ban đầu với nhân viên ngân hàng.

“Ước gì món tiền đó chuyển vào tài khoản riêng của tôi”, hắn nói với một nhân viên ngân hàng trong bộ dạng một chân sai vặt của một công ty, “Sau đó tôi có thể trả tiền thuê nhà. Có nơi nào trong cái thị trấn khốn nạn này chẳng cần chứng minh thư để thuê một căn nhà chỉ có một phòng ngủ hay không?”

“Tôi chưa nghe thấy chuyện đó bao giờ”, người nhân viên tỏ ý thông cảm.

Leo nói tiếp, “Ý tôi là tôi thậm chí chẳng có lấy một căn nhà chỉ có một phòng ngủ nữa là. Tất cả những gì tôi có là căn hộ đủ kê một cái ghế sofa để ngủ”.

“Ông thế là vẫn còn may. Với đồng lương nhân viên ngân hàng, tôi vẫn còn sống với bố mẹ đây này”.

“Ừm, nhưng tôi già hơn chú cỡ ba mươi tuổi. Cứ cái kiểu sống này, đến lúc chú lãnh đạo nơi này thì tôi sẽ trở về sống với ba mẹ của tôi”.

Người thu ngân cười lớn và đưa Leo tờ hóa đơn để lĩnh ba mươi tám nghìn đôla. “Đừng tiêu xài hết số tiền này ở một chỗ đấy”, chàng trai trẻ vẻ như quở trách.

“Khỏi phải lo”, Leo trả lời, nhét tờ hóa đơn vào túi, vừa quay gót vừa huýt sáo.

Trưa hôm đó bọn họ đã đổi được bảy mươi hai trong số tám mươi tờ séc, Tony tham gia đổi mười tờ và dần dần cảm thấy tự tin hơn sau mỗi lần trót lọt.


“Chuyện này dễ quá!”, Tony tuyên bố trong thùng xe tải trong lúc đang thay đồ cùng với Leo. Annabelle đứng thay đồ phía sau tấm màn vắt ngang một phần xe tải. Tony nói thêm, “Mấy thằng ngu ấy cứ đứng đó chấp nhận từng tờ séc. Chúng thậm chí còn không thèm nhìn xem trên đó viết gì. Tôi không biết tại sao không ai thèm quan tâm đến việccướp nhà băngnữa”.

Annabelle nhô đầu lên khỏi phần trên của tấm màn, “Chúng ta còn ba tờ séc nữa. Mỗi người một tờ nhé”.

“Và coi chừng cái đầu của mày khi bước ra khỏi xe tải, Tony”, Leo nói.

“Coi chừng cái đầu tôi, ông nói cái gì vậy?”

“Tao nói cái đầu của mày giờ bự quá rồi, chắc chẳng thể lọt qua mấy cánh cửa nữa đâu”.

“Ông mắc cái chứng gì mà tối ngày gây khó dễ cho tôi hả Leo?”

“Ông ta gây khó dễ cho anh bởi vì việc đổi những tờ séc đã thay số không hề dễ tí nào hết Tony à”.

“Nhưng mà dễ đối với tôi”.

Leo nói, “Đó là vì Annabelle đã rất khôn ngoan khi giao cho mày những tờ dễ nhất”.

Tony xoay lại nhìn Annabelle. “Đúng vậy không?”


“Ừ”, cô ta trả lời thẳng thừng, đôi vai trần nhô lên khỏi tấm màn.

“Tôi có thể tự lo cho mình”, Tony đáp trả, “Mấy người không cần phải chăm sóc tôi như trẻ sơ sinh vậy”.

“Tôi không làm điều ấy vì anh”, Annabelle trả lời, “Nếu anh bị phát hiện, anh sẽ kéo theo cả bọn chúng tôi”. Cô ả long mắt nhìn chòng chọc vào Tony, rồi dịu xuống. “Hơn thế nữa, chẳng có lý do gì để quăng đồ quá tầm với một thằng bịp tài năng. Lợi bất cập hại”.

Cô ta cúi đầu xuống dưới tấm màn. Ánh sáng bên ngoài yếu ớt chiếu vào kính xe làm tấm vải gần như trong suốt. Tony cứ nhìn chằm chằm bóng Annabelle cởi đồ và mặc bộ khác vào.

Leo đánh mạnh vào xương sườn gã và gầm gừ, “Tôn trọng người khác một chút đi cậu nhóc”.

Tony từ từ quay đầu lại nhìn hắn. “Mẹ kiếp”, gã nói nhanh.

“Gì chứ? Chưa bao giờ thấy đàn bà đẹp cởi đồ à?”

“Chưa. Ý tôi là, có chứ”, gã nhìn xuống bàn tay mình.

“Vậy có chuyện gì?”

Tony ngước lên, “Tôi nghĩ cô ấy vừa mới gọi tôi là một tên bịp tài năng”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận