Bỏ Ta Còn Ai

Người của Dịch gia đợi ở cổng lớn hơn hai canh giờ, mới bị được phép tiến vào. 

Nhưng người tiếp đón bọn họ lại là tâm phúc của Phúc vương gia- An Khang, chủ nhân của hắn ngay cả mặt mũi cũng không lộ diện.

Dịch phụ do dự hồi lâu, thận trọng hỏi: "Sao lại không thấy Vương Gia và Vương Phi đâu vậy?"

Thái độ An Khang mặc dù không tệ, nhưng rất khó khiến cho người khác thân cận, đáp: "Bọn họ đều bề bộn nhiều việc, các ngươi có chuyện liền trực tiếp nói với ta, ta sẽ xử lý."

Nhưng trong lòng cực kỳ bất mãn, loại người gì đây? Nghĩ mình là ai chứ? Muốn gặp Vương Gia là có thể gặp sao?

Dịch phụ sắc mặt buồn bã, nghe cũng hiểu là bọn họ tránh mặt không gặp, căn bản không muốn quan tâm bọn họ. Cứ coi như là tự rước lấy nhục, cũng phải cầu xin bọn họ tha thứ. Nếu không thì Dịch gia sẽ mất hết!

Dịch đại ca thấy thế, giành nói trước: "Vậy để chúng ta gặp em dâu đi." Xét đến cùng, nguyên nhân dẫn đến mọi chuyện đều do Hồng Thược, nếu không phải Phúc Vương Phủ vì nàng xả giận, nếu không bọn họ sẽ làm khó tiểu dân chúng bọn hắn sao? Chỉ cần thuyết phục được Hồng Thược, đương nhiên Phúc Vương Phủ sẽ không tìm bọn họ gây sự.

Vẻ mặt của An Khang không vui, giọng nói cũng có chút cổ quái: "Em dâu?"

Dịch đại ca trả lời: "Chính là Hồng Thược."

An Khang nghiêm mặt, nói: "Các vị muốn gặp nội tử*, không biết có gì chỉ giáo?"

* khi nam nhân nói với người khác về vợ mình thường dùng “nội tử” với ý kính trọng

Lời này chấn động làm tất cả mọi người ngây dại, nhìn nhau không biết làm sao.

Dịch Phàm từ sau khi vào cửa liền không nói gì, lúc này mặt đỏ lên, ánh lửa trong mắt bắn đi khắp nơi, quát: "Ngươi nói cái gì? Rốt cuộc có ý gì? Hồng Thược làm sao có thể thành thê tử của ngươi được? Nói rõ đi."

Thê tử của hắn thế nào lại thành nội tử trong miệng người khác? Tức chết hắn!

Vẻ mặt của An Khang mang một chút thương hại, nhưng tuyệt không đồng tình hắn, trả lời: "Vương phi làm chủ, ba tháng trước đã đem Hồng Thược gả cho ta......"

Hắn còn chưa nói hết, Dịch Phàm đã kích động cắt đứt: "Không, không thể nào, vương phi sẽ không làm chuyện như vậy. Hồng Thược, nàng cũng sẽ không đồng ý."

An Khang thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, mặt không chút thay đổi, nói: "Ta không cần thiết phải lừa các ngươi." Hôm nay khoảng cách giữa bọn họ là một trời một vực, mặc dù hắn là gia thần** trong vương phủ, nhưng đi ra ngoài, ai cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi, ngay cả hoàng thượng muốn hắn đối xử nhã nhặn, cũng khách khí mấy phần.

**gia thần là bề tôi trong nhà nhưng mang nghĩa cao hơn người hầu 1 chút xíu

Mà Dịch gia thì sao? Cũng chỉ là người hầu từ La gia bước ra, cứ coi như bỏ đi nô tịch, cũng không có người nào sẽ để mắt đến bọn họ. Bọn họ đã có một dấu ấn, không phải chỉ một tờ giấy là có thể xóa đi được.

Ngay cả La gia cũng thức thời không ra mặt dính vào chuyện này, làm như không thấy. Bọn họ vẫn còn không biết xấu hổ mà tới cửa sao?!

Đầu óc của Dịch Phàm tức giận đến sắp nổ tung, nói: "Ta không tin, ngươi gọi nàng ra đây, chúng ta giáp mặt nói rõ ràng."

An Khang lạnh lùng gạt bỏ: "Dịch tiểu ca, ngươi cùng nàng còn có lời gì có thể nói? Các ngươi đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, nam cưới vợ nữ gả chồng, đều không liên quan."

Loại nam nhân này vĩnh viễn sẽ không học được quý trọng người trước mắt, vĩnh viễn luôn tiếc nuối những điều đã mất đi. Hắn muốn từ đó rút ra được bài học, vạn lần không thể rơi vào kết quả như vậy.

Lệ trong mắt Dịch Phàm cũng rơi xuống, rối rắm khổ sở sắp điên rồi: "Ta không tin, ta không nghe được chính miệng nói nàng, ta tuyệt sẽ không tin."

Dịch mẫu đột nhiên nhảy ra thét to: "Nhi tử của ta, con xem đi, nữ nhân vô tình vô nghĩa như vậy, phí công con còn tâm tâm niệm niệm nhớ tới nàng, căn bản là không đáng. Ta đã nói rồi, nàng không phải là một nữ nhân tốt......"

An Khang giận tím mặt, lớn tiếng quát lên: "Câm mồm, dám vũ nhục thê tử của ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ, các vị hãy trở về đi." Ngay cả chữ “mời” cũng không dùng, không cần cho bọn hắn mặt mũi, bọn họ không xứng.

Dịch mẫu kinh hãi, quỳ xuống cầu khẩn: "Ngài chớ so đo cùng lão bà tử*** này, bà ấy chỉ là nữ nhân ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu. Ngài đại nhân đại lượng, không cần so đo với tiểu dân bình thường chúng ta."

***cũng là gọi vợ nhưng mang nghĩa trách mắng, chán ghét, khinh thường

Dịch mẫu từ lúc phải ở cổng chờ lâu, lửa giận đã đầy một bụng, lúc này lại nghe được tin tức kia, càng thêm đã phẫn nộ đến cực điểm, nói: "Lão già, người ta nhặt giày rách của nhà chúng ta, mà vẫn còn thoải mái vui vẻ......"

Tiện nhân như vậy chỉ xứng không nơi nương tựa, không chỗ viện trợ, sống thảm hơn so với bọn họ gấp trăm lần.

"Muốn ăn đòn." An Khang sắc mặt tái xanh, thân hình vừa động, còn chưa nhìn rõ động tác của hắn, "Bốp bốp bốp" tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.

Gương mặt Dịch mẫu xưng phù giống như đầu heo, mắt cũng híp lại, ngón tay run rẩy không ngừng, nói: "Ngươi...... Ngươi ỷ thế hiếp người, ta muốn đi kiện ngươi."

"Đi đi, ta ngược lại muốn nhìn một chút nha môn nào dám quản chuyện trong Phúc Vương Phủ?" An Khang thật sự nổi giận: "Cho dù hôm nay ta có giết hết các ngươi, cũng không còn có người dám hỏi đến, có tin hay không?"

Phản ứng của hắn so với người bình thường chậm chạp hơn, tâm địa lại mềm, nhưng lại rất rõ ràng, thê tử của hắn bất kỳ ai cũng không được khi dễ, ai cũng không thể.

Dịch mẫu bị dọa, mắt trợn tròn: "Ngươi......"

Dịch phụ dập đầu ba cái, luôn miệng nói: "Tin tin tin, ngài xin bớt giận, ta trở về sẽ giáo huấn nàng, ngài không cần để ở trong lòng, coi như là con chó điên cắn người."

Lúc này hắn hối hận muốn chết, mang lão bà tử đến, vốn là để bà ta nhận lỗi Hồng Thược, Hồng Thược cũng chắc chắn sẽ thuận thế xuống đài, như vậy chuyện cũng có thể kết thúc viên mãn.

Thật không nghĩ đến, ngược lại là kéo chân sau (ý nói cản trở), để cho người khác càng thêm tức giận, thật là biết vậy chẳng làm!

Dịch mẫu thẹn quá thành giận, quên mất sợ, tức giận đùng đùng quát lên, "Lão già, ngươi nói bừa cái gì vậy, ta bị khi dễ, ngươi còn......" Nói bà là chó điên? Tức chết bà mà!

"Câm miệng, muốn hại chết cả nhà sao?" Dịch phụ cho thê tử một bàn tay, đánh cho bà đầu óc choáng váng.

"Ngươi...... Ngươi cũng đánh ta?" lần này Dịch mẫu thật sự kinh sợ, lấy tư cách là thị tì của La phu nhân gả vào Dịch gia, tất cả mọi người của Dịch gia đều cho bà mấy phần mặt mũi, bà sống ở Dịch gia rất thoải mái thuận lợi, hài lòng như ý. Trước kia đừng nói là đánh bà, coi như là mắng bà, cũng còn không mắng mấy câu.

Hôm nay trong nhà rơi vào cảnh khó khăn, cuộc sống của bà càng ngày càng khổ sở. Mà tất cả này những điều này đều do nữ nhân Hồng Thược kia làm hại, mà tại sao nàng ta lại có thể sống an nhàn sung sướng như vậy?

Dịch phụ lười để ý đến bà, ném một ánh mắt cho nhi tử, lão đại nhào tới che miệng của bà lại, không cho bà nói chuyện.

Dịch phụ ăn nói khép nép cầu tình: "Trước kia Dịch gia chúng ta có chỗ nào đắc tội, mong ngài tha thứ, mong rằng để cho Dịch gia chúng ta một con đường sống."

" Dịch gia của các ngươi thế nào? Xảy ra chuyện sao lại tìm đến vương phủ của chúng ta? Coi vương phủ chúng ta là nơi nào vậy?" An Khang đã bị chọc giận, sắc mặt rất khó coi, đuổi khách: "Đi nhanh đi, mấy ngày nay trong phủ rối ren vô cùng, không tiện đãi khách."

Chỉ là những chuyện này của Dịch gia thật sự không phải là bút tích của hắn, vương phi không có phái hắn đi làm chuyện này.

"Nhưng......" Dịch lão nhân không chịu đi, chuyện còn chưa có giải quyết mà!

"Không tiễn." An Khang lạnh lùng bỏ lại những lời này, xoay người đi ra cửa.

Dịch mẫu hung hăng cắn nhi tử một cái, thừa dịp nhi tử bị đau buông tay ra, điên cuồng kêu to lên: "Ngươi coi như là nhân tài lại là người đắc lực bên cạnh Vương Gia, lại có thể cưới một con gà mái không đẻ trứng, Vương Phi cũng quá ỷ thế hiếp người rồi, làm sao có thể đối đãi ngài như vậy? Vương Gia cũng không quản sao?"

Bước chân của An Khang dừng lại, quay đầu, vẻ mặt giễu cợt: "Không cần ngươi lo lắng, là ta chủ động cầu hôn. Hơn nữa thê tử ta vào cửa ba tháng, đã có bầu một tháng rồi."

Lời này giống như một quả bom làm cho thần trí mọi người đều bất ngờ, khuôn mặt khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.

Bọn họ có phải nghe lầm hay không? Hồng Thược có tin vui? Ban đầu bị đuổi ra Dịch gia, cũng là bởi vì nàng không cách nào sinh con mà!

"Không thể nào, rõ ràng......" Dịch mẫu không ngừng lắc đầu, khó tin vào sự thật vừa nghe được.

An Khang cũng không phải là người cay nghiệt, nhưng này lúc lại quản không được miệng của mình, châm chọc: " Thân thể của thê tử ta không có vấn đề gì, qua mấy tháng là có thể sinh hạ con của chúng ta, về phần chuyện trước kia...... Có vấn đề chỉ sợ là người khác......" Ánh mắt có điều ngụ ý  quét về phía Dịch Phàm.

Mặt mũi Dịch Phàm xám như tro tàn, con ngươi kinh ngạc cũng không động.

Hậu viện chợt một hồi ồn ào, động tĩnh to lớn ngay cả bên ngoài cũng nghe được.

An Khang nhướng mày, thân thể lao ra ngoài, ngăn lại một hạ nhân đang vội vội vàng vàng chạy như điên ra bên ngoài.

"Đã xảy ra chuyện gì?

Hạ nhân gấp gáp đến mức đầu đầy mồ hôi, nói chuyện  không mạch lạc: "Vương Phi sắp sinh, Vương Phi sắp sinh, Vương Gia sai tìm đại phu, không đúng, là tìm bà mụ." (>o


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui