Nàng ta dựa vào chính mình, chân đứng vững vàng, từng bước đi đến ngày hôm nay.
Có thực lực rồi, vào được tông môn, mục tiêu của nàng ta đương nhiên không còn như trước, mà cử chỉ thái độ của nàng ta cũng không giống trước nữa.
Trước kia nàng ta cần phải nhẫn nhịn, bây giờ thì phải thẳng thắn.
Bởi vì mục đích của việc ẩn nhẫn chung quy cũng là để có thể sống thẳng thắn, sống một cách thoải mái.
Có một số người nhẫn nhịn, nhẫn đến khi thực lực mình lớn mạnh lại phát hiện đã chịu đựng thành quen. Dù có tài giỏi đến đâu cũng chẳng khác gì Ninja Rùa, cả đời đều sống trong âm3thầm bất lực.
La Xảo Tư không phải là người sẽ cam chịu như vậy. Nàng ta trước nay đều chịu đựng những lúc cần chịu đựng, lúc có thể nói thẳng thì sẽ nói thẳng.
Ví như loại đàn ông cặn bã tiềm chất ngựa giống như Tăng Đại Ngưu, nàng ta không ưa hắn từ lâu, nhưng vì để duy trì hòa bình trên phương diện đồng môn, nàng ta đều nhân nhượng mọi lúc. Bây giờ, thực lực của nàng ta đã mạnh hơn hắn, cơ duyên cũng lớn hơn, ngay cả năng lực nhiều mặt cũng hơn hắn nhiều.
Nàng ta còn phải ẩn nhẫn sao? Nực cười, nàng ta đã nhịn biết bao lâu nay chẳng phải là để chờ0đến ngày nàng ta có thể khinh bỉ nhìn hắn mà không cần phải che giấu ư!
Núi lửa phun trào ở phía xa tựa hồ đã tạm thời ngừng lại. Đất trời lại yên tĩnh, chỉ còn khói đen cùng nham thạch đang chậm rãi lắng xuống.
Dù ở rất xa nhưng bọn họ vẫn ngửi thấy mùi lưu huỳnh nóng cháy ấy.
Là mùi vị của dung nham núi lửa.
La Xảo Tư đứng trên kiếm phù dẫn đầu, dùng tay che trên trán nhìn sang, trầm ngâm nói: “Hình như kết thúc rồi. Chúng ta có nên sang đó xem thử hay không?”
Đại Ngưu thò đầu ra từ phía sau La Xảo Tư, cũng nhìn qua theo: “Hay cứ đợi một hồi? Hình5như chỉ vừa ngừng.”
Cũng được.
Ba người yên lặng đứng trên không, sáu con mắt đăm đăm nhìn rặng núi vừa có núi lửa phun trào không chớp mắt.
...
Vinh Tuệ Khanh và La Thần sóng vai nhau đứng trên phi thuyền, cũng nhìn ngọn núi lửa yên tĩnh kia đến xuất thần.
Nhục Chi đã dắt theo ngựa sang ngồi cùng với Khẳng Khẳng nơi mép phi thuyền.
“Dãy núi bên kia đã không còn phun lửa nữa.” Vinh Tuệ Khanh chỉ tay về núi Triều Ca, nghiêng đầu hỏi Nhục Chi: “Nhục Nhục à, nhà của ngươi ở bên đó nhỉ? Trong nhà còn có... Nhục Nhục nào không?”
Nhục Chi ôm đầu ngựa, cười hì hì lắc đầu: “Không còn Nhục Nhục nào khác4nữa. Chỉ có một mình Nhục Nhục ở đó thôi. Nhưng động phủ của Nhục Nhục rất lớn, tiếc là không thể dẫn Khẳng Khẳng và tỷ tỷ đến chơi.”
Vinh Tuệ Khanh nhớ đến những gì mà người bên phía mình vừa muốn đối xử với Nhục Chi, hơi hơi đỏ mặt, bối rối đáp: “... Vậy thì tốt.”
Ầm!
Rặng núi phương xa bất ngờ truyền đến một tiếng vang lớn, vang vọng giữa đất trời.
Tiếng nổ lớn đến thế, dù có cách xa bên này cũng bị tiếng nổ dội đến làm chấn động phi thuyền bọn họ.
“Cẩn thận.” La Thần đỡ lấy eo Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh đưa tay nắm lấy cánh tay y.
Nhục Chi sơ suất một phát rơi9ra khỏi phi thuyền.
Khẳng Khẳng vù một tiếng nhảy vọt lên, lao đầu xuống dưới, tóm được cánh tay trái của Nhục Chi. Tay phải Nhục Chi ôm chặt lấy con ngựa tí hon của nó.
“Khẳng Khẳng! Nhục Nhục!” Vinh Tuệ Khanh kinh hãi hô lên, nhưng cô đứng quá xa, tay lại không dài đến thế.
La Thần tay nhanh mắt lẹ, tay trái duỗi tới bắt lấy chân sau của Khẳng Khẳng, xách nó giữa không trung quay một vòng mới lôi bọn nó lên lại phi thuyền.
Vinh Tuệ Khanh nở nụ cười.
La Thần xách ngược Khẳng Khẳng. Khẳng Khẳng treo ngược đầu trên tay La Thần, hai chân trước nắm chặt lấy tay trái của Nhục Chi. Tay phải Nhục Chi vẫn ôm chặt con ngựa tí hon, chết cũng không chịu buông.
“Nhục Nhục, ngươi mau buông tay đi!” Khẳng Khẳng cảm thấy cánh tay trái của Nhục Chi không ngừng tuột khỏi chân trước của mình, vội kêu lên: “Ném con ngựa đó xuống đi!” Dù sao cũng đã vào trong phi thuyền rồi, ném lên sàn phi thuyền nhiều lắm cũng chỉ gãy xương thôi...
“Không!” Nhục Chi càng ôm chặt lấy ngựa tí hon, tay phải dùng sức, tay trái cũng dùng sức theo.
Oành!
Nhục Chi ôm theo ngựa rơi xuống sàn phi thuyền.
Khẳng Khẳng trừng mắt nhìn cánh tay nhỏ xíu trong hai chân trước mà mình nắm chặt lấy, hai tròng mắt trừng đến mức như sắp vọt ra ngoài: “A! Khẳng Khẳng kéo rớt cánh tay của Nhục Nhục mất rồi…!” Tiếp sau đó cả người bắt đầu run rẩy.
La Thần nhíu mày, buông tay. Khẳng Khẳng ngã lộn nhào, rơi xuống bên cạnh Nhục Chi và ngựa tí hon.
Nhục Chi nhìn Khẳng Khẳng cười hì hì, buông ngựa tí hon ra, nâng cánh tay phải còn lại lên vuốt vuốt mặt: “Xấu hổ! Xấu hổ! Khẳng Khẳng mất mặt quá đi mất!”
Khẳng Khẳng thấy Nhục Chi không sao, vui mừng khôn xiết, vội nâng cánh tay trái của Nhục Chi đưa lên trước mặt: “Nhục Nhục, tay trái của cậu ở đây, cậu mau nhận lấy.” Nói rồi còn nịnh nọt nhìn nó.
Nhục Chi vươn cánh tay phải còn lại cầm lấy cánh tay trái từ trong tay Khẳng Khẳng, đứng lên, chạy đến bên Vinh Tuệ Khanh đang há hốc miệng, ngửa đầu nhón chân nâng cánh tay trái nho nhỏ của mình lên: “Tỷ tỷ, ăn đi ăn đi. Cái này cho tỷ tỷ giải độc. Tay của Nhục Nhục sẽ mọc ra lại.” Nói rồi lại nhìn Vinh Tuệ Khanh cười híp mắt.
Khẳng Khẳng vô cùng xấu hổ, dùng hai chân trước che mặt, nước mắt rơi khỏi đôi mắt to tròn của nó.
Một vạn năm nay, trừ Vinh Tuệ Khanh thì Nhục Nhục là người bạn đầu tiên của Khẳng Khẳng, cũng là người bạn đầu tiên bị nó lừa gạt.
Khẳng Khẳng thề, cả đời này nhất định sẽ không lừa dối Nhục Chi lần nào nữa! Nếu vi phạm lời thề, sẽ bị thiên lôi đánh!
Đùng!
Giống như đáp lại tiếng lòng của Khẳng Khẳng, trên trời cao thật sự vang lên một trận tiếng sấm lớn, đến mức Khẳng Khẳng sợ nhắm chặt mắt, hận không thể nuốt lời thề mình vừa lập kia đi!
Vinh Tuệ Khanh vô cùng cảm động, chậm rãi ngồi xuống nói với Nhục Chi: “Tỷ tỷ không ăn, độc của tỷ tỷ đã có nước mắt của Nhục Nhục trị khỏi rồi.”
Nhục Chi lộ vẻ mặt mờ mịt, tiến sát lại bên Vinh Tuệ Khanh thêm một chút, đầu mũi ra sức ngửi ngửi, lắc đầu cất tiếng nhẹ nhàng: “Nhục Nhục ngửi ra được. Độc của tỷ tỷ chưa được giải hoàn toàn, chỉ tạm thời ức chế mà thôi. Sau này còn gặp phải loại độc như thế nữa, dù cho có thuốc giải cũng không thấm vào đâu.” Nói rồi, cật lực nhét cánh tay nhỏ bé của mình vào trong miệng Vinh Tuệ Khanh: “Mau ăn đi. Nhục Nhục không đau đâu.”
Hai mắt Vinh Tuệ Khanh đỏ lên, nước mắt rỏ xuống cánh tay bị đứt của Nhục Chi.
Trên mặt Nhục Chi ửng đỏ, xoay trái xoay phải, ngại ngùng nói: “Có phải ít quá không? Ăn xong tay trái, có thể ăn tiếp tay phải của Nhục Nhục.” Nói rồi nhấp nháy đôi mắt to tròn, cẩn trọng nói thêm: “... Chỉ cần để lại một quả tim cho Nhục Nhục là được. Nhục Nhục sẽ tự sinh ra lại như cũ.”
Vẻ mặt La Thần vẫn luôn căng thẳng giờ đây hòa hoãn đi nhiều, đứng bên lên tiếng: “Mau ăn đi, để lâu thì tác dụng lại giảm đi mất, sẽ phụ tấm lòng của Nhục... Nhục.”
Vinh Tuệ Khanh cố chấp nhắm chặt hai mắt.
La Thần thở dài, cầm lấy cánh tay trái nhỏ xíu từ trên tay Nhục Chi, bóp mũi Vinh Tuệ Khanh, sau đó lập tức nhét cánh tay vào trong miệng cô.
“Cứ xem như đang ăn củ cà rốt. Nhục Chi vốn là địa tinh, giống như những hoa cỏ cây cối khác, bị ngắt đi có thể mọc lại như thường.” La Thần tựa như hiểu rất rõ về Nhục Chi.
Là thế sao?
Vinh Tuệ Khanh nhìn sang phía Nhục Chi dò hỏi.
Nhục Chi gật đầu thật mạnh.
Vinh Tuệ Khanh lại nhìn nơi cánh tay cụt của Nhục Chi, quả nhiên đã có một cánh tay mới bắt đầu mọc ra, lúc này cô mới yên tâm nuốt trọn cánh tay kia xuống. Cô không dám nhai…
“Thịt” này thật là đặc biệt.
“Mau ngồi xuống bên kia, hấp thu Nhục Chi đến đan điền, luyện hóa kì kinh bát mạch của nhóc, từ nay nhóc có khả năng bách độc bất xâm rồi.” La Thần dặn dò xong không quản Vinh Tuệ Khanh nữa, xoay đầu tiếp tục quan sát nơi núi lửa vừa ngừng phun.
Y vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Vừa rồi phun trào quá bất ngờ.
Bây giờ lại yên tĩnh quá nhanh chóng.
Có chuyện khác thường hẳn có điều kì dị.
Không biết lần này sẽ xảy ra chuyện gì.
Vinh Tuệ Khanh vội vàng ngồi xuống khoanh chân, vận khí ngưng tâm, luyện hóa cánh tay Nhục Chi mà cô vừa mới nuốt xuống.
Nhục Chi lại như không có việc gì xảy ra, ngồi cùng với Khẳng Khẳng, ôm lấy ngựa tí hon bắt đầu trò chuyện.
“Tay trái của cậu sẽ tự dài ra sao?” Khẳng Khẳng hiếu kì hỏi.
Nhục Chi gật đầu, cười hì hì: “Đúng vậy. Trước kia cũng đã đứt một lần, sau đó lại tự dài ra.”
“Trước kia là lúc nào?”
“Ơ, không nhớ rõ nữa. Chính là có một tu sĩ trúng phải độc lạ trên núi Triều Ca, Nhục Nhục cho người đó ăn cánh tay trái của mình, cuối cùng người đó ăn xong, còn muốn ăn Nhục Nhục...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhục Chi nhăn lại, tựa hồ rất là ám ảnh với tình hình lúc đó.
“Hả?! Ai lại không biết xấu hổ như vậy?! Dám ra tay với cả ân nhân cứu mạng của mình! Mau nói cho Khẳng đại gia ta biết hắn là ai, ta sẽ giúp cậu xử lý hắn...” Khẳng Khẳng đầy căm phẫn nhảy dựng lên, thiếu điều vén tay áo. Nếu nó có mặc áo…
Nhục Chi cảm thấy vô cùng hả dạ, gật đầu cười nói: “Được, sau này gặp người đó, Nhục Nhục sẽ nói cho Khẳng Khẳng.”
“Ừ.” Khẳng Khẳng lại ngồi xuống, rất thông minh, rất cẩn thận không đề cập đến chuyện của mẹ Nhục Chi. Nó không dám chắc mẹ của Nhục Chi có phải cũng vì chuyện tương tự, bị một tu sĩ tham lam ác độc nào đó ăn mất hay không. Dù sao có thể sinh ra một Nhục Chi kì diệu như vậy, mẹ của Nhục Chi hẳn cũng không phải tầm thường.
Nhục Chi tí hon lại rất cao hứng nói đến chuyện xảy ra sau đó: “Thật ra, tu sĩ đó đầu óc không được tốt. Ăn hết Nhục Nhục rồi, Nhục Nhục sẽ không còn nữa. Giữ lại Nhục Nhục, sau này còn có thể ăn cánh tay liên tục. Nhục Nhục sẽ còn sinh ra Tiểu Nhục Nhục nha. Nhưng, bây giờ chưa phải lúc...”
“A? Cậu là... giống cái sao?” Khẳng Khẳng giật mình, vội vàng dịch chuyển ra xa chút.
“Không phải.” Nhục Nhục lại cười.
“Đực à?”
“Cũng không phải. Nhục Chi bọn này đều là lưỡng tính.”
“A!” Khẳng Khẳng vô cùng đồng tình: “Thế Nhục Nhục há chẳng phải là không có cha?”
“Không có.” Nhục Chi thành thật trả lời, tay chống cằm, có chút thương cảm.
Khẳng Khẳng vỗ ngực đáp: “Không sao, đợi khi nào cậu sinh ra Tiểu Nhục Nhục, Khẳng Khẳng sẽ làm cha nuôi của nó!”