Đáng tiếc rằng, biết là một chuyện còn thực hiện hay không lại là chuyện khác.
Dưỡng thương ở chốn này hơn mười ngày, La Thần gặp không ít yêu thú qua lại nơi đây. Những yêu thú đó có tu vi đều đạt Trúc Cơ, đã có thể biến hình thành người. Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên chính là, vì khí tức ở nơi đây rất đặc biệt nên những yêu thú kia đều có chút biến dạng. Trên đầu chúng mọc ra những chiếc sừng nho nhỏ, kể cả đã biến thành người nhưng trên đầu vẫn thấy hai chiếc sừng, sau lưng có đuôi, rất khó che giấu. Gân cốt toàn thân chúng so với thời điểm là3yêu thú còn cứng cáp, rắn rỏi hơn.
Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng nghiêm trọng.
La Thần đứng thẳng người dậy, ánh mắt ngưng lại. Một tia sáng màu lam từ đôi con ngươi y bắn lên người con lang yêu dị dạng.
Con lang yêu biến sắc, muốn gào rú gọi đồng bọn tới.
Cánh tay La Thần khẽ đưa ra, tay phải làm hành động bóp chặt yết hầu. Ngay lập tức cổ họng con lang yêu như bị một bàn tay vô hình siết chặt, không thể thốt nổi thành tiếng.
“Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi vào đây bằng cách nào?” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền vào trong đầu lang yêu.
Lang yêu0không thể mở miệng, đành phải dùng thần niệm trả lời La Thần.
“Xin đại gia tha mạng! Không phải chúng tôi muốn bước vào đây! Năm đó sơn quỷ nương nương đã mở nơi này, vốn không cho phép yêu thú và người phàm tiến vào. Nhưng một năm trước sơn quỷ nương nương truyền lệnh muốn bọn ta tiến vào, nói rằng tu sĩ Nhân giới muốn tới săn bắt yêu thú vậy nên chỉ còn cách trốn vào chỗ này mới có thể bảo toàn tính mạng. Vì thế mọi người mới bước vào đây. Đại gia, lão gia, tổ gia gia của tôi ơi, thực sự không phải chúng tôi muốn vào đây..”
“Sơn quỷ nương nương truyền lệnh?” La5Thần nhướn mày. Y không biết chuyện sơn quỷ nương nương ngày trước là chuyện gì, nhưng y biết rõ sơn quỷ nương nương hiện tại là ai. Cô bé chắc chắn sẽ không hạ lệnh như vậy. Huống hồ cô bé không hề biết vùng đất linh hồn này ở đâu.
“Sơn quỷ nương nương truyền lệnh thế nào?”
“Sơn quỷ nương nương không tự mình tới đây mà phái sứ giả Xích Báo dưới trướng của mình đến truyền lệnh. Thật sự việc này không liên quan đến bọn ta. Nơi này một khi bước vào thì không còn cách để ra ngoài. Nếu không phải sợ hãi sơn quỷ nương nương thì chẳng ai tình nguyện mò vào cả!” Lang yêu4dường như rất ấm ức. “Không dám lừa đại gia, không phải mọi người đều tiến vào, vẫn có người không nghe lệnh. Cũng không rõ sơn quỷ nương nương suy nghĩ thế nào, hoàn toàn chẳng hiểu nổi.”
Cánh tay La Thần khẽ run: “Ngươi nói một năm trước đã truyền lệnh rồi? Là Xích Báo đến truyền lệnh? Không phải gần đây hay hơn một tháng trước sao?”
Một năm trước bọn họ còn đang tu luyện ở núi Long Hổ. Khi đó yêu thú vẫn chưa thừa dịp đêm tối tiến hành tập kích Long Hổ Môn, thậm chí ba phái lớn ở nước Đại Sở cũng chưa có hành động săn bắt yêu thú!
Toàn bộ hành động săn bắt yêu9thú, từ lúc lên kế hoạch đến đường đi nước bước cùng lắm mới chỉ sáu tháng thôi!
Tại sao lại có người biết trước được chuyện săn bắt yêu thú này sẽ xảy ra?
La Thần nhíu mày. Nhớ tới lần Vinh Tuệ Khanh mặc một bộ trang phục giống hệt tượng đất sơn quỷ nương nương trong miếu sơn quỷ, nhớ cả chuyện Xích Báo xuất hiện bên cạnh, thậm chí ngay trước khi hành động săn bắt yêu thú bắt đầu mở ra, đã có người biết tất cả và sớm bày ra thế cục bây giờ.
Rốt cuộc nguyên nhân là gì? Người nào đứng đằng sau thao túng mọi chuyện?
Nghĩ đến đây, ngay cả lần yêu thú đột kích ban đêm vào Long Hổ Môn cũng trở nên mịt mờ không rõ.
Chẳng lẽ phó Môn chủ Thịnh Dĩ Ninh của Long Hổ Môn thật sự là người đứng sau tấm màn này sao? Có khi nào ông ta chỉ là một con cờ bị kẻ đứng phía sau đẩy ra thế mạng hay không?
Kẻ đó bày ra thiên la địa võng như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
La Thần càng nghĩ càng hoảng sợ, chẳng lẽ y nhìn nhầm Xích Báo sao? Vô tình đặt cô bé trong vòng nguy hiểm rồi?
Sắc mặt La Thần tái nhợt, bất chợt giật mình rồi hỏi lại: “Sứ giả Xích Báo truyền lệnh tới đây có tu vi thế nào?”
Lang yêu bực bội trả lời: “Người ta đi theo sơn quỷ nương nương tu luyện nhiều năm như vậy, tu vi sớm đã Kết Đan rồi! Ôi mẹ ơi, tưởng tu sĩ Kim Đan là giỏi lắm sao? Á, tráng sĩ, đại gia, không phải tôi nói ngài đâu, kẻ tôi nói là Xích Báo mắt cao hơn đầu kia! Cùng sinh từ một gốc, vì sao phải khó khăn với nhau thế làm gì?”
La Thần âm thầm cân nhắc, vẻ ngoài có thể ngụy trang nhưng tu vi thì không dễ. Đặc biệt là thời điểm Xích Báo đạt tới Trúc Cơ, mình ở ngay bên cạnh nên đã dò xét tu vi của nó rất rõ ràng. Tất nhiên nếu tu vi của Xích Báo là Nguyên Anh thì vẫn có thể che giấu được tu sĩ Kim Đan là mình. Thế nhưng, vật với vật có thể giống nhau, yêu với yêu cũng có điểm tương đồng. Thật sự Xích Báo bên cạnh Tuệ Khanh là sứ giả Xích Báo mà lang yêu nhắc tới sao?
Nhiều manh mối lúc ẩn lúc hiện, khi xa khi gần khiến người ta không thể nào nắm bắt được.
Hao tổn sức lực nhiều như vậy chẳng lẽ chỉ để hãm hại mình và… Tuệ Khanh?
La Thần lắc đầu. Không có chuyện đó, tuyệt đối không thể như thế được.
Cho tới bây giờ y có thể chắc chắn một điều, đó chính là đối phương trù tính mọi chuyện không nhỏ chút nào. Mà bản thân y và Tuệ Khanh có bao nhiêu phân lượng, cả hai đều biết rất rõ. Chắc chắn không đáng để đối phương dốc sức như vậy. Những gì bọn họ đã trải qua cùng lắm chỉ là tham dự cho thêm phần náo nhiệt thôi, cũng không phải mục tiêu cuối cùng của đối phương.
Mặc kệ đối phương tính toán vì cái gì, cũng không quản Xích Báo kia là thật hay giả, y đều cần phải trở về gấp.
La Thần hất tay một cái, quẳng con lang yêu kia ra ngoài. Sau đó y sử dụng thuật Thần Hành, nhanh chóng đi về phía trước.
Giờ đây y đã là tu sĩ Kim Đan, phép thuật vượt trội, di chuyển nhanh chóng, một bước vượt ngàn dặm.
Thế nhưng, bỗng nhiên “ầm” một tiếng, bước chân của La Thần như đâm phải một tấm lưới vô hình, bị phản lực đẩy trở về.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sắc mặt La Thần tái xanh, một lần nữa khởi động linh lực xông về phía trước.
Ầm!
Lần này tiếng động gây ra lớn hơn so với ban nãy.
La Thần bị tấm lưới vô hình đẩy trở về, ngã nhoài trên mặt đất, khóe miệng chợt bật máu. Lần thứ hai y dùng linh lực lớn hơn nên phản lực dội ngược lại cũng theo đó mạnh hơn không ít.
La Thần từ dưới đất chầm chậm bò dậy, dùng tay áo lau đi vết máu nơi khóe miệng rồi đứng thẳng lần nữa. Hai con ngươi liên tục chớp nháy, sâu trong đáy mắt huyết khí ùn ùn dâng lên. Linh lực cứ vậy rót vào đáy mắt. Sau đó y khởi động phép thuật. Bấy giờ khi nhìn về phía trước, cảnh tượng y nhìn thấy đã thay đổi rõ rệt.
Trước mặt y là một cái lưới màu lam sẫm đang bao phủ cả vùng đất linh hồn vô cùng kín kẽ. Trên tấm lưới lóe lên ánh điện hình cung màu tím, thi thoảng nổ lách tách từng tiếng vang lớn khiến tia chớp bắn ra tứ phía.
Trong tầm mắt La Thần có thể thấy toàn bộ vùng đất linh hồn này đều bị tấm lưới kia bao trọn. Nhưng rốt cuộc y vẫn không thể nhìn ra tấm lưới điện màu tím kia được làm bằng gì. Một luồng uy áp nặng nề mang theo khí tức cổ xưa từ bên trên tấm lưới điện phát ra, bao quát toàn bộ sinh linh phía trong vùng đất linh hồn.
Hiển nhiên tu sĩ bình thường và yêu thú đều không thấy được tấm lưới điện ấy.
La Thần cười lạnh một tiếng: “Chỉ bằng vật này cũng muốn giam giữ ta sao?” Hai tay y mở ra, vô số thủ ấn xen lồng vào nhau, liên tiếp công kích vào tấm lưới điện. Tia điện màu tím hình cung đột nhiên lóe sáng, nương theo tàn ảnh thủ ấn mà chui vào trong cơ thể La Thần.
Sắc mặt La Thần liên tục biến đổi đủ màu sắc, cơ bắp toàn thân đều phồng to. Thân hình y mỗi lúc một lớn lên, cứ vậy phát triển, cho đến khi đỉnh đầu chạm vào lưới điện màu tím mới thôi.
Khi đỉnh đầu La Thần vừa chạm phải tấm lưới điện kỳ quái kia, những tia điện hình cung bên trên tấm lưới điên cuồng giáng thẳng vào đỉnh đầu y.
La Thần nhắm chặt hai mắt lại, đôi bàn tay siết chặt thành quả đấm, hàm răng nghiến kèn kẹt chợt rung lên. Y cố gắng chịu đựng nỗi thống khổ không thể diễn tả bằng lời để hấp thụ bằng hết những tia điện đang tồn tại bên trong cơ thể mình.
Bên trong thức hải của y lúc này cũng sấm sét vang dội, vô số tia điện hình cung lấp lóe trên không trung chẳng khác gì với bầu trời ngoài kia.
Đan điền Kim Đan giờ đây xoay tròn đến mức chóng mặt, bởi vì hấp thụ quá nhiều chớp điện mà từ màu vàng đậm chuyển sang màu xanh tím. Cả hình dáng cũng đang không ngừng biến đổi.
La Thần giật mình. Nói không chừng sau khi y hấp thụ tất cả chớp điện và luyện hóa thành công thì có thể Kết Anh.
Vừa nghĩ như vậy, đau đớn trên cơ thể cũng thuyên giảm đi nhiều.
Công pháp trên người bắt đầu từ từ vận chuyển, từng chút từng chút một luyện hóa những tia điện được cơ thể hấp thụ.
Không biết qua bao lâu, tia điện tím hình cung của tấm lưới điện trên đỉnh đầu càng ngày càng ít dần. Đồng thời, La Thần đã luyện hóa gần hết những tia điện y thu nạp vào trong cơ thể. Bây giờ Kim Đan của y đã lớn gấp đôi, gân mạch mở rộng gấp hai, thế nhưng ngưỡng cửa Kết Anh vẫn còn xa xôi ngoài tầm với.
Yêu thú bên trong vùng đất linh hồn thấy vậy dần dần tụ tập xung quanh La Thần, kể cả con lang yêu lúc trước bị y tra hỏi cũng đến, chỉ trỏ về phía y.
“Hắn làm sao rồi? Hắn đang làm gì thế?”
Con lang yêu ỷ vào việc mình có quen biết La Thần bèn trộm tiến lên mấy bước, duỗi móng vuốt dài chọc chọc vào người y.
Á! Á! Á!
Ngay lập tức một tia điện hình cung trên người La Thần bắn ra khiến vuốt dài của lang yêu bị nung nóng tới mức quắn lại. Theo đó toàn bộ lông tóc trên người nó cũng nóng phỏng xoắn cong hết cả. Mùi két do da lông lang yêu cháy rụi chợt bốc lên.
“Ha ha... ha ha... nhìn ngu chưa kìa... biến thành chó ghẻ trụi lông…” Lũ yêu thú biến dị không kiêng kị gì mà ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Lang yêu bị điện giật tới mức sùi bọt mép, ngã nhào xuống chân La Thần.
Giữa trời yên gió lặng, mái tóc đen của La Thần khẽ tung bay phất phơ sau lưng. Dáng người y bỗng trở nên cao lớn vĩ đại tựa như gã khổng lồ thời xa xưa. Đầu đội trời, chân đạp đất, khiến cho lũ yêu thú phía dưới nhìn tới mê mẩn, không nhịn được cúi đầu bái lạy.
“Đi!” La Thần quát to một tiếng, hai tay giơ lên hấp thụ tia điện cuối cùng vào cơ thể. Sau đó hai tay đan vào nhau, phá vỡ hoàn toàn lưới điện bao phủ vùng đất linh hồn này.
Mặc dù đám yêu thú ở đây không nhìn thấy tấm lưới điện màu tím che phủ nơi này, thế nhưng bọn chúng đã sinh sống ở đây lâu rồi, tự nhiên sẽ nhận ra sự khác biệt.
“Cấm chế được giải trừ rồi! Chúng ta có thể đi ra rồi!”
Cũng thời điểm đó, từ trên chín tầng trời chợt truyền tới một tiếng gằn đầy nóng nảy tức giận: “Đúng là đồ không biết tốt xấu!”