Bổ Thiên Ký

Đóa Linh phu nhân nhìn Vinh Tuệ Khanh bằng ánh mắt buồn bã, xót thương người khốn khổ, giọng nói lại hiền hòa dịu dàng, thật sự khiến người khác không biết từ chối ra sao.

Vinh Tuệ Khanh mấp máy môi, nhỏ giọng ngập ngừng: “Cháu... cháu... cháu phải về tìm mẹ, tìm cha, còn cả ông nội nữa...” Cô uyển chuyển khước từ lời đề nghị của Đóa Linh phu nhân.

Khóe mắt Đóa Linh phu nhân khẽ giật một cái. Bà ta không ngờ rằng một3đứa nhóc nông thôn rách rưới bẩn thỉu như vậy lại có thể từ chối bà ta?

“Chỉ có điều, Vinh cô nương, người nhà cô nương đều đã chết. Một mình cô nương trở về thì biết sống thế nào?” Nét mặt Trầm Tâm đầy vẻ thương cảm, đi tới bên đỡ lấy cánh tay Vinh Tuệ Khanh.

Nỗi đau đớn bóp nghẹn tâm can từ đầu đến cuối đều bị Vinh Tuệ Khanh đè nén vô cùng cực khổ, bấy giờ được trút bỏ tựa như lũ1lớn vỡ đê, trước mặt mọi người gào khóc một trận nức nở.

Đóa Linh phu nhân thở dài, buông tay Vinh Tuệ Khanh ra sau đó nói với Trầm Tâm: “Vinh cô nương thương tâm quá độ, chỉ sợ khóc nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe. Ngươi dìu cô bé vào trong kiệu đi!”


Trầm Tâm hiểu ý gật đầu, nâng cánh tay Vinh Tuệ Khanh lên, sau đó vừa lôi vừa kéo đưa cô lên kiệu. Vinh Tuệ Khanh mới lên tám trong khi3Trầm Tâm đã là tu sĩ Luyện Khí tầng một, vì thế mạnh mẽ hơn cô không ít. Hơn nữa, Tuệ Khanh hiểu rõ mình tuổi còn nhỏ, cho dù trở về Dốc Lạc Thần cũng không biết có thể tự lực cánh sinh được hay không. Nhưng giờ theo chân Đóa Linh phu nhân học ít bản lĩnh thì về sau mới có thể báo thù rửa hận giúp ông nội và cha mình. Bằng không cứ lẩn trốn trong khe núi nhỏ này, tạm thời3bảo toàn tính mạng nhưng tương lai không có cách nào đấu lại tên vương gia cầm thú kia. Nghĩ đến đây, Vinh Tuệ Khanh không kháng cự thêm nữa mà cúi đầu theo Trầm Tâm ngồi vào trong kiệu.

Sau đó Đóa Linh phu nhân cũng bước vào trong. Chiếc kiệu đỏ rực được đám kiệu phủ trẻ tuổi khiêng lên chuẩn bị rời đi.

Đại Ngưu càng nhìn càng nóng mắt chỉ muốn đứng dậy lao ra.

Bách Hủy vội kéo Đại Ngưu lại, quở mắng một câu:9“Huynh định làm gì vậy?”

Đại Ngưu nhỏ giọng trả lời: “Hay chúng ta đi cầu xin vị phu nhân kia đưa cả hai cùng về sơn trang Đóa Linh có được hay không? Muội xem bọn họ đưa Tuệ Khanh đi rồi...” Trông thấy Vinh Tuệ Khanh sau này có thể sẽ giống vị cô nương áo vàng kia, vừa có dung mạo xinh đẹp lại vừa có ý vị không thể tả được bằng lời khiến Đại Ngưu nóng lòng không yên.

Bách Hủy cứng người, đảo mắt một vòng liền nhớ ra một chuyện, đại tiểu thư của sơn trang Đóa Linh kiếp trước là bạn đời song tu đầu tiên của Đại Ngưu. Nếu để Đại Ngưu đến sơn trang Đóa Linh thì về sau mình làm sao sống yên ổn được.


“Đại Ngưu, sơn trang Đóa Linh không phải là hạng tốt đẹp gì. Chúng ta đừng theo bọn họ về làm gì! Chờ khi họ đi rồi, ta dẫn huynh tới một nơi. Về sau chúng ta ở đấy cùng nhau tu luyện thật tốt, không được sao?” Bách Hủy mềm giọng van nài.

Đại Ngưu nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy ở sơn trang Đóa Linh có thứ gì đó đang mời gọi hắn, bèn lắc đầu đáp: “Không, hiện tại ta muốn đi!” Dứt lời từ trong bụi cỏ nhảy ra ngoài.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, chiếc kiệu đỏ rực đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa. Đại Ngưu giậm chân, quay đầu nói với Bách Hủy: “Ta muốn đến sơn trang Đóa Linh, muội có đi hay không?” Bách Hủy cắn môi từ phía sau đi tới: “Huynh nhất định phải đi? Nếu người của sơn trang Đóa Linh không có ý tốt thì sao?”

Đại Ngưu không tin: “Sao có thể như vậy? Bọn họ đối với Tuệ Khanh tốt như thế, chắc chắn cũng sẽ đối tốt với ta. Ta sẽ nói với họ, ta là... ta là...”

“Huynh là gì?” Bách Hủy kinh hồn bạt vía nhìn Đại Ngưu. Đại Ngưu khẽ cắn môi, mạnh miệng đáp: “Ta đã đính hôn với Tuệ Khanh! Muội ấy là người của ta! Ta tới tìm Tuệ Khanh. Bọn họ dựa vào cái gì để ngăn cản ta!” Bách Hủy giật nảy mình, lùi về sau hai bước sau đó trợn mắt nói với Đại Ngưu: “Thật sự huynh đã đính hôn với Vinh Tuệ Khanh? Thế vì sao vừa nãy huynh không đi cứu muội ấy?”

Đại Ngưu cứng họng, qua hồi lâu mới rũ cả vai ngồi sụp xuống bên lề đường. Hắn ôm đầu, giọng ồm ồm nói: “Là ta nói liều. Ta và Tuệ Khanh chưa từng đính hôn, ta chỉ muốn tới sơn trang Đóa Linh, để ở bên Tuệ Khanh...”


Bách Hủy bình tĩnh trở lại, khẽ đáp: “Không thì vậy đi, chúng ta cùng tới sơn trang Đóa Linh xem xem họ có đồng ý cho huynh vào không?”

Đại Ngưu mừng rỡ, gật đầu lia lịa không ngừng: “Vậy giờ chúng ta đi luôn?” Bách Hủy liếc mắt nhìn thoáng qua Dốc Lạc Thần bị thiêu hủy phía dưới, nhắc hắn một câu: “Huynh có muốn an táng cha mẹ cùng người thân mình không?”

Vành mắt Đại Ngưu đỏ lựng, nặng nề gật đầu: “Tất nhiên ta muốn!” Nói xong hắn đưa Bách Hủy trở về thôn, sau đó tìm di hài của cha mẹ và người thân mình ra, rồi đào trong nhà một cái hố to, an táng họ ở đó. Ba ngày qua đi, Đại Ngưu cùng Bách Hủy xách theo bọc quần áo nhỏ rời khỏi Dốc Lạc Thần đi đến sơn trang Đóa Linh.

Sơn trang Đóa Linh cách Dốc Lạc Thần một trăm dặm về phía Đông, vừa khéo nằm ở vị trí giao nhau giữa phủ thành Vĩnh Chương và Dốc Lạc Thần.

Vinh Tuệ Khanh theo chân Đóa Linh phu nhân về sơn trang này đã được ba ngày. Ngày đầu tiên cô tới đây, Đóa Linh phu nhân đã gọi đại tiểu thư Đóa Ảnh của sơn trang Đóa Linh cùng đến.

Đóa Ảnh lớn hơn Vinh Tuệ Khanh một tuổi, năm nay vừa tròn chín tuổi. Đóa Ảnh sở hữu dung mạo xinh đẹp, sống mũi cao, mắt đẹp như ngọc, đôi môi chúm chím giống hoa anh đào nhỏ, làn da mịn màng trắng ngần. Cô nàng có giọng nói nghe hét tiếng chim hoàng anh hót, lúc nào cũng ríu ra ríu rít trông cực kỳ hoạt bát hồn nhiên.

“Muội là cô nương Vinh gia? Để ta ngắm chút nào. Chà chà, không tệ chút nào. Ở chỗ như núi Lạc Thần mà vẫn có được mỹ nhân như vậy, thật là hiếm có!” Đóa Ảnh kéo tay Vinh Tuệ Khanh, chăm chú nhìn cô từ trên xuống dưới.


Vinh Tuệ Khanh khẽ kéo bộ trang phục màu xanh biếc mới thay, khẽ trả lời: “Đại tiểu thư mới đúng là mỹ nhân. Tuệ Khanh chỉ là một cô gái nhà quê, không xứng với lời khen của đại tiểu thư!”

Đóa Ảnh cười hì hì, nắm lấy tay Vinh Tuệ Khanh: “Muội đừng nói vậy! Muội là khách quý do tổ cổ cô tự mình tiếp đón. Nếu tính ra, muội còn cao hơn ta một bậc. Ta cũng không dám ở trước mặt muội bày về đại tiểu thư để tiếp đón đâu!”

Vinh Tuệ Khanh sững sờ: “Đóa Linh phu nhân không phải mẹ người sao? Sao lại thành tổ cô cô của người rồi?”

Đóa Ảnh nghe xong cười sảng khoái, vỗ tay nói: “Chẳng trách tổ cô cô muốn nhận muội là đồ đệ. Lời này của muội mà để bà ấy nghe thấy, chắc chắn vui đến chết luôn!” Nói xong cô nàng kéo Vinh Tuệ Khanh về phòng: “Nói thật với muội, tổ cô cô của ta đã đạt đến Trúc Cơ, năm nay ngoài tám mươi rồi!”

Vinh Tuệ Khanh không khỏi hít một ngụm khí lạnh: “Thật sao?”

“Chính xác luôn!” Đóa Ảnh lơ đễnh đáp, sau đó đưa Tuệ Khanh về phòng của mình rồi giảng cho cô nghe một chút kiến thức cơ bản thông thường về tu chân: “Tuổi thọ người bình thường nhiều lắm cũng chỉ một trăm. Nhưng sau khi đặt chân vào con đường tu chân, Luyện Khí mới chỉ là nhập môn thôi, đạt tới Trúc Cơ mới được xem như đã trở thành tu sĩ. Người đạt Trúc Cơ, tuổi thọ có thể kéo dài đến hai trăm. Sau Trúc Cơ là Kết Đan. Một khi đạt đến Kết Đan thì tuổi thọ tăng lên đến năm trăm tuổi. Những đại tu sĩ đạt đến Kết Đan ở Đại Sở cùng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.” Vinh Tuệ Khanh đã từng nghe ông nội nói qua về chuyện này. Cô biết, sau Kết Đan chính là Kết Anh. Tuổi thọ của người Kết Anh có thể kéo dài đến một ngàn tuổi. Nói tóm lại, từ từ tiến từng bước từng bước một thì cuối cùng mới có thể phi thăng thành Tiên, thọ ngang đất trời. Chẳng qua Vinh Tuệ Khanh biết mình vốn không có linh căn nên cũng chẳng ôm mộng làm đại tu sĩ. Điều cô quan tâm đó là có thể học được gì hữu dụng từ Đóa Linh phu nhân hay không, để sau này mới có thể tự tay báo thù rửa hận cho gia đình. Bởi kẻ thù của cô là một tu sĩ cường đại. Nếu đã không thể trở thành đại tu sĩ, vậy thì ít nhất cũng phải khiến đại tu sĩ khác vì mình mà báo thù!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận