Bổ Thiên Ký



""/ Thế nhưng Vinh Tuệ Khanh và Mão Tam Lang đều không phải là kẻ bà cứ nói năng qua quýt là có thể lấp liếm được.

“Mẹ, mẹ nói đi mà. Nếu cha bị giam trong địa giới của Long Thần Thính Phong thì chúng ta cần phải biết chuyện của ông ta chứ. Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.” Mão Tam Lang giục đại nương mập.

Vinh Tuệ Khanh có phần nghi hoặc, cô vẫn cho rằng Long Thần đã rời khỏi đầm rồng. Cô nhớ rất rõ, lần đó, khi Long Thần phát hiện mình nhận lầm người thì luồng thần thức cường đại kia liền biến mất.

Thế nhưng cũng có thể là sau đó ngài ấy lại trở về.

Vinh Tuệ Khanh không muốn nói ra những chuyện không chắc chắn này, bèn nhẫn nhịn không kể ra3trải nghiệm của mình vào năm đó. Cô chỉ hùa theo Mão Tam Lang, thúc giục đại nương mập kể ra chuyện liên quan đến Long Thần Thính Phong.

Đại nương mập bị thúc giục đến không tránh được, đành phải lóng ngóng nói với bọn họ: “Ta cũng không biết rõ ràng lắm, đều là nghe người khác kể thôi. Rằng vạn năm trước, Long Thần Thính Phong đi đến Đông Đại Lục chúng ta, tình cờ gặp gỡ một cô gái, từ đó trầm mê không thôi. Thế nhưng nàng ấy bị giam trên tháp cao, cách ngăn với đời, cho dù là Long Thần Thính Phong cũng không cách nào vượt qua được. Chỉ đành phải quanh quẩn bên dưới cửa sổ của nàng, hàng đêm ngửa mặt trông lên. Sau này nàng bị ngài ấy làm cảm động, mỗi đêm0sẽ mở cửa sổ ra, nhìn ngài ấy từ phía xa xa. Hai người tuy rằng chưa từng gặp tận mặt thế nhưng tâm linh đã giao hòa từ lâu.”

“Sau đó thì sao? Bọn họ có bên nhau không?” Vinh Tuệ Khanh mở to hai mắt, tim đập thình thịch.

Đại nương mập thở dài lắc đầu: “Không biết. Nghe nói có một ngày nọ, khí tức của cô gái kia đột nhiên biến mất khỏi tháp cao. Trước khi rời đi, nàng chỉ báo mộng cho Long Thần Thính Phong, bảo ngài ấy đợi nàng. Long Thần Thính Phong tỉnh dậy, phát hiện cấm chế trên tháp cao đã giải trừ, giận dữ không thể kìm nổi, lập tức phá hủy tòa tháp cao kia. Ngài dời núi làm hồ, dẫn vô số dòng nước vào sơn cốc, đó cũng chính là nguồn5gốc của đầm rồng. Cái tên Long Hổ Sơn là sau khi đầm rồng xuất hiện mới có.”

Mão Tam Lang nghe đến mê mẩn, lo lắng nói: “Vậy Long Thần Thính Phong có từng gặp lại cô gái kia hay không?”

Đại nương mập lắc đầu: “Không. Nếu như gặp rồi, ngài ấy cũng đâu mãi chờ đợi như vậy. Ngài ấy không dám rời đi, lo lắng lúc nàng trở lại sẽ không tìm thấy ngài ấy mà thôi.” Đại nương mập dừng lại một chút rồi lại nói, “Tất cả mọi người đều nói đáng tiếc cho ngài ấy, vì một cô gái mà ở lại cái chốn như đầm rồng nhiều năm như vậy, nhưng ngay cả gương mặt của nàng ấy ngài cũng chưa từng thấy qua...”

“Thế mà đã cuồng dại đợi nàng một vạn năm...” Mão Tam Lang nhìn4về phía Vinh Tuệ Khanh.

Đại nương mập lại cảm thấy không đúng, lạnh nhạt nói: “Tình chẳng biết bắt đầu từ đâu, vừa đến đã đậm sâu. Mấy đứa còn nhỏ, không hiểu những thứ này.”

Vinh Tuệ Khanh cười chuyển đề tài: “Cô gái kia tên là gì? Đại nương có biết không?” Hai chữ lặp trùng nhau mà Long Thần nói kia, rốt cuộc là tên của cô gái kia hay là tên gọi thân thiết giữa hai người đây?

“Cái đó thì không ai biết được. Ngay cả câu chuyện về Long Thần này cũng là Môn chủ đời đầu tiên của Long Hổ Môn kể ra.”

“Người Chưởng môn này có lẽ là muốn giúp Long Thần một tay, lan truyền tin tức này trong một phạm vi nhất định.” Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ nghĩ: “Qua một vạn năm rồi, cô9gái ấy không biết đã chuyển thế bao lần. Long Thần là long tộc thái cổ, với ngài ấy mà nói, thời gian có lẽ chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng cô gái kia lại khác, tuổi thọ con người cũng chỉ trăm năm mà thôi. Một vạn năm cũng đủ để nàng chuyển thế một trăm lần. Thế nhưng, nếu như cô gái kia là tu sĩ thì sao? Nếu như thành công Hóa Thần thì cũng có thể sống đến một vạn năm mà!”

Vừa nghĩ như thế, Vinh Tuệ Khanh lại hơi chán nản. Tu sĩ Hóa Thần ở Ngũ Châu Đại Lục dùng năm cái ngón tay cũng đủ đếm. Chủ yếu là, không có ai là nữ cả!

Thực sự là bất bình đẳng nam nữ!

Đại nương mập kể xong câu chuyện về Long Thần Thính Phong thì yên lặng uống một hớp nước.

Vinh Tuệ Khanh vẫn đắm chìm trong câu chuyện xưa kia, luôn cảm thấy trong đó còn có vài mắt xích không kể rõ.

Mão Tam Lang lơ đễnh dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, lặng im một lát thì hỏi: “Mẹ tính cứu cha thế nào?”

Đại nương mập còn chưa kịp nói chuyện thì Vinh Tuệ Khanh đã tỉnh hồn lại, nói: “Chuyện này giao cho cháu trước đã. Chờ khi cháu tìm hiểu rõ ràng rồi sẽ lại thông báo cho hai người cùng đi.” Dứt lời, Vinh Tuệ Khanh kể ra một lượt ý đồ đến đây của mình.

Cô vốn đến tìm Mão Quang để bàn bạc một chút, xem nên ứng phó như thế nào với đám tu sĩ Nhân giới càng ngày càng hùng hổ với yêu tu.

Không ngờ Mão Quang lại đã bị người ta giam lại rồi.

Xem ra tình hình còn phức tạp hơn cô tưởng tượng.

“... Lần này ta đến nước Đại Sở với tư cách đệ tử của Thanh Vân Tông, đến nước Đại Sở để tham gia hành động săn yêu. Hai người cứ ở tại phố Hồ Lô, mấy ngày này đừng đi ra ngoài. Ta đi theo bọn họ làm nhiệm vụ vài chuyến, chờ cho thật hỗn loạn rồi lại đi đầm rồng trên Long Hổ Sơn thăm dò một chút.”

Vinh Tuệ Khanh nói xong thì nhìn về phía Mão Tam Lang: “Vị Hoàng Ly cô nương kia giao cho ta dẫn đi đi. Nàng ta là cháu gái bên ngoại của Chưởng môn Thái Hoa Sơn, ta có quen biết một tu sĩ Thái Hoa Sơn, cứ giao nàng ta cho bọn họ đưa về vậy.”

Mão Tam Lang gật đầu không chút do dự: “Nếu như không phiền thì nhờ muội vậy.”

Vinh Tuệ Khanh chọc ghẹo: “Ta không phiền đâu, chỉ cần huynh không tiếc là được rồi.”

Mão Tam Lang nghe ra ngụ ý trong lời nói của Vinh Tuệ Khanh, trong lúc gấp gáp, miệng nói mà không lựa lời: “Có gì mà ta lại phải tiếc nuối cơ chứ? Ta chỉ không từ bỏ được mỗi mình muội mà thôi! Cái cô Hoàng Ly ấy muội đừng để trong lòng, là nàng ta lén chạy đến từ Thái Hoa Sơn, nằng nặc đòi theo ta, ta không có bừa bãi gì với nàng ta cả, chỉ là tình đồng môn mà thôi.” Cậu vội vàng giải thích với Vinh Tuệ Khanh.

Gương mặt Vinh Tuệ Khanh bỗng chốc hơi đỏ lên, vội vàng cười hòa: “Ta chỉ là một cô em gái thôi, có huynh trưởng Mão Tam ca đây thật đúng là ta có phúc.” Về phần Hoàng Ly và Mão Tam Lang có quan hệ như thế nào, Vinh Tuệ Khanh không xen vào, cũng không muốn xen vào.

Đại nương mập thở dài trong lòng một tiếng, biết nỗi lòng này của con trai mình có lẽ là phải mặc nước chảy trôi rồi. Bà đứng lên nói: “Ta đi xem vị cô nương kia.”

Vào đến trong phòng, quả nhiên Hoàng Ly đã tỉnh, đang lén trốn sau cửa nghe bọn họ nói chuyện.

Nhìn thấy đại nương mập đột nhiên đẩy cửa vào, Hoàng Ly sợ đến thét lên, lui về sau một bước.

“Cô nương đã tỉnh rồi cũng không nói với bọn ta một tiếng, thật sự là quá thất lễ.” Giọng điệu của đại nương mập có hơi trách cứ.

Hoàng Ly lại hiểu sai ý, thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Không sao, không sao cả, ta không quan tâm những lễ nghi phiền phức này.”

“Nhưng mà ta quan tâm.” Đại nương mập gằn từng chữ, duỗi tay chém ra một luồng linh lực về phía Hoàng Ly.

Hoàng Ly mất khống chế với bản thân, bị luồng linh lực kia đưa đến trước mặt đại nương mập. Nàng ta nhìn trừng trừng đại nương mập: “Bà muốn làm gì?!”

Đại nương mập không nói thêm gì nữa, linh lực khẽ phun ra, chui vào trong đầu nàng ta, rửa sạch đi ký ức ngày hôm nay.

Hoàng Ly chỉ cảm thấy đầu đau đớn một hồi, hai mắt trợn trắng, lại hôn mê bất tỉnh.

Vinh Tuệ Khanh vào đến, đỡ Hoàng Ly dậy, nói với đại nương mập: “Làm phiền đại nương đưa bọn cháu ra ngoài.”

Đại nương mập dẫn bọn họ đến lối vào, đưa Vinh Tuệ Khanh ra trước.

Vinh Tuệ Khanh đeo vật ẩn thân lên, quanh quẩn bên ngoài một chút, phát hiện đối phương còn chưa phát hiện người bị giám thị bên trong xảy ra chuyện thì yên lòng, để cho đại nương mập mau chóng đưa Hoàng Ly ra.

Sau đó cô dìu Hoàng Ly bước lên phi thoa, chạy về vương phủ.

May là lúc cô trở lại vương phủ cũng không làm kinh động đến nhiều người, chỉ có Lâm Phiêu Tuyết vẫn còn đang chờ cô.

Nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh dìu một thiếu nữ đến, Lâm Phiêu Tuyết kinh hãi: “Muội làm gì thế? Cô gái này là ai?” Cô đi qua xem thử: “Ồ, đây không phải là Hoàng Ly hay sao?”

Lâm Phiêu Tuyết là tu sĩ Thái Hoa Sơn, tuy rằng không quen biết với Hoàng Ly nhưng vẫn còn nhận ra được.

Vinh Tuệ Khanh thì thầm dặn dò bên tai Lâm Phiêu Tuyết một phen, Lâm Phiêu Tuyết đáp ứng, trực tiếp đưa Hoàng Ly đến chỗ người dẫn đội của Thái Hoa Sơn, bảo rằng Hoàng Ly nghe nói bọn họ săn yêu ở đây bèn tự mình chạy đến. Nàng không dám thu lưu, mong rằng trong tông môn có thể phái người đưa Hoàng Ly về Thái Hoa Sơn.

Người dẫn đội của Thái Hoa Sơn biết Hoàng Ly là cháu ngoại của chưởng môn Thái Hoa Sơn, cũng biết hơn nửa năm trước cô nhóc bốc đồng này không nghe khuyên can, tự ý rời khỏi Thái Hoa Sơn, làm cho Chưởng môn tức giận đùng đùng.

“Cô ấy ngất đi rồi sao?” Một tu sĩ tương đối cẩn thận cảm thấy dáng vẻ của Hoàng Ly có hơi không ổn lắm.

Lâm Phiêu Tuyết không phủ nhận: “Là ngất đi thôi. Ta đánh cô ấy ngất xỉu, bằng không cô ấy mà chạy, ta không ngăn cản nổi.”

Lâm Phiêu Tuyết nói như vậy, bọn họ ngược lại là tin, vội nói: “Như vậy cũng tốt, chúng ta theo đó mà làm, đưa cô ấy trở về thôi.”

Nhóm tu sĩ Thái Hoa Sơn liền phái hai tu sĩ Trúc Cơ đưa Hoàng Ly vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh trở về Thái Hoa Sơn.

Vinh Tuệ Khanh không ngờ chuyện này cứ thế mà lấp liếm qua rồi, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau, mọi người đều biết những tu sĩ và phàm nhân nước Đại Sở giám thị điểm định cư của yêu tu đã bị yêu tu giết sạch toàn bộ vào tối hôm qua, tâm trạng bọn họ hết sức phức tạp.

Người của ba đại phái lập tức hành động, bắt đầu lập đội, phân công nơi phụ trách của từng người.

Lần này có rất nhiều tu sĩ đến, địa bàn có thể khống chế cũng càng lớn.

Vinh Tuệ Khanh chẳng quan tâm mình được phân vào cùng tổ với ai, cô chỉ cần có thể nắm bắt tất cả cơ hội, tiếp cận Long Hổ Sơn là được.

Không ngờ ngày đầu tiên bắt thăm, chỗ cô bắt thăm được lại là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với Long Hổ Sơn, hoàn toàn không cùng một hướng.

Vinh Tuệ Khanh vội vàng đi tìm đệ tử bên trong tông môn mình, lặng lẽ nghe ngóng bọn họ bắt thăm được chỗ nào.

Đúng lúc Miêu Viện Trúc khá là quen thân với cô bắt thăm được chỗ phụ cận Long Hổ Sơn, Vinh Tuệ Khanh mừng rỡ, lén dùng một lọ đan dược ngũ phẩm để đổi lá thăm với nàng.

Miêu Viện Trúc cũng không quan trọng chuyện này, quan hệ với Vinh Tuệ Khanh lại không tệ, còn lấy được một lọ đan dược ngũ phẩm mà mình căn bản không thể mua nổi, cho nên vội vàng đồng ý, hai người đều cực kỳ vui sướng.

Tổ đội mà Vinh Tuệ Khanh đổi được gọi là tổ Đinh Mậu, đệ tử tông môn cấp hai hay cấp ba cấp đều có, mọi người ở xen lẫn với nhau.

“Người tổ Đinh Mậu đến đây tập hợp! Chúng ta phải lập tức xuất phát! Long Hổ Môn vừa mới truyền tin đến, lại có một đám yêu thú điên cuồng bao vây Long Hổ Sơn!” Một tu sĩ Kim Đan lớn tiếng hô lên.

Vinh Tuệ Khanh vội vàng chạy đến tập hợp, lại nhìn thấy Đại Ngưu đã ở trong đội, còn có một người quen khác, không ngờ chính là Bách Hủy của tông môn cấp ba Vạn Càn Quán!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui