Bổ Thiên Ký

Đóa Ảnh mỉm cười, lảng tránh sự thăm dò của Vinh Tuệ Khanh, chỉ nói: “Lão tổ Đóa gia chúng ta cũng là phụ nữ, mà nữ giới thì ai chẳng chú trọng nhất chính là ngoại hình. Ta nói muội nghe, lúc ta còn nhỏ gặp lão tố một lần, nhìn bà còn trẻ hơn cả tổ cô cô nữa đó!” Không đề cập đến câu hỏi vừa rồi của Vinh Tuệ Khanh.

“Thật như vậy sao?” Vinh Tuệ Khanh sợ rằng mình sẽ dấy3lên sự nghi ngờ của Đóa Ảnh, chỉ đành hít vào ngụm khí lạnh, bày ra dáng vẻ ngây thơ vô tư: “Người tu chân đều không già đi sao?”

Đóa Ảnh nghĩ một chút: “Không phải người nào cũng vậy. Nữ tu phần lớn đều chú trọng ngoại hình hơn, còn nam tu thì không quan trọng mấy, có người để tâm có người lại không. Nhưng nói đi nói lại, đối với người tu chân mà nói, thân thể này chẳng qua cũng chỉ1là một lớp vỏ bọc bên ngoài, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.” Vinh Tuệ Khanh nhìn Đóa Ảnh cười nói: “May mà muội không tu chân, bằng không thật sự khó chỉnh”

Đóa Ảnh cười cười nói theo: “May mà ta không tu chân, bằng không thật sự khó chỉnh.” Thanh điệu và giọng nói đã gần giống với Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh giật mình, hỏi: “Vì sao tiểu thư không thể tu chân chứ? Chẳng lẽ tiểu thư cũng không có3linh căn?”

Đóa Ảnh nghẹn lời, không tiếp tục bắt chước giọng điệu của Vinh Tuệ Khanh nữa mà nhìn trái phải nói: “Hôm trước nghe muội nói muốn đi ra ngoài chơi, có muốn đi điền trang với ta không?”

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh muốn đi. “Tốt quá! Chúng ta rủ Lâm cô nương đi chung nha!” Vinh Tuệ Khanh rất vui vẻ, không chờ Đóa Ảnh nói tự bản thân đã chạy đến cửa phòng rồi lớn tiếng gọi với sang phòng đối diện: “Lâm cô nương, đại tiểu thư Đóa Ảnh muốn dẫn chúng ta đi dạo!” Đóa Ảnh không vui nhưng không thể tức giận với Vinh Tuệ Khanh, sắc mặt phía sau Vinh Tuệ Khanh nhất thời lạnh đi.

Mấy ngày nay Lâm Phiêu Tuyết liên tục trốn trong phòng không ra ngoài. Nghe giọng nói của Vinh Tuệ Khanh, Lâm Phiêu Tuyết mỉm cười, nhanh chóng chạy đến cửa phòng, trả lời: “Cảm ơn đại tiểu thư!” Rồi bước đến cửa phòng Vinh Tuệ Khanh.


Vinh Tuệ9Khanh và Lâm Phiêu Tuyết nắm tay nhau đi tới.

Sắc mặt Đóa Ảnh đã khôi phục bình thường, thấy dáng vẻ thân thiết của Vinh Tuệ Khanh và Lâm Phiêu Tuyết, Đóa Ảnh chỉ mỉm cười: “Vậy chúng ta cùng đi nhé!”

Một mình Đóa Ảnh đi phía trước, Vinh Tuệ Khanh và Lâm Phiêu Tuyết cách nửa bước đi phía sau cô nàng, không xa không gần. Những đoạn đường này bên trong sơn trang Đóa Linh, Lâm Phiêu Tuyết đã đi qua rất nhiều lần với Đóa Ảnh. Nàng cũng từng đề cập với Vinh Tuệ Khanh, nói rằng đường ở sơn trang Đóa Linh không biết xây dựng ra sao mà chỉ cần không có người dẫn đường thì chắc chắn bọn họ sẽ không thể ra ngoài nếu tự thân vận động.

Vinh Tuệ Khanh không trả lời. Nếu như cô đoán không sai, toàn bộ sơn trang Đóa Linh chắc chắn là xây dựng dựa trên nguyên tắc của trận pháp. Các con đường, căn nhà, hoa viên, hồ nước, núi nhỏ hay các dãy hành lang quanh co khúc khuỷu trong này đều là một phần của trận pháp.

Trên đời này, người hiếu trận pháp không nhiều. Trận Pháp Sư tài giỏi thật sự đều là đối tượng được bảo vệ quan trọng trong môn phái tu chân lớn, hơn nữa Trận Pháp Sư chú trọng truyền thừa. Nếu không có sự phụ mở đường dẫn lối nhập môn mà chỉ dựa vào sức mình tự mày mò tìm tòi thì không thể thành công.

Mặc dù ông nội chưa từng nói với Vinh Tuệ Khanh ông được truyền thừa từ nơi nào, cũng không nói lại lịch của gia đình họ, nhưng Vinh Tuệ Khanh đoán chừng ông nội mình có lẽ là một Trận Pháp Sư của một môn phái lớn nào đó. Về phần tại sao ông đến một sơn thôn như Dốc Lạc Thần nhỏ bé hoang vắng này ẩn cư thì không biết được.

Mặc dù sơn trang Đóa Linh được xây dựa theo trận pháp, ở trong mắt người không nghiên cứu như Lâm Phiêu Tuyết thì vô cùng tinh xảo, nhưng trong mắt Vinh Tuệ Khanh, toàn bộ trận pháp này vô cùng qua loa thô sơ, chỉ có thể lừa được kẻ phàm không hiểu gì về trận pháp mà thôi. Đối với hầu hết tu sĩ có tu vi mà nói, sơn trang này không được tính là quá khó phá giải.

Vinh Tuệ Khanh cau mày, có một số việc dường như đã loáng thoáng ngay trước mắt, nhưng còn thiếu một bước mấu chốt, cô không có cách nào liên kết các manh mối lại với nhau.

Đóa Ảnh đi chầm chậm ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Vinh Tuệ Khanh và Lâm Phiêu Tuyết.

Nàng ta nhìn ra, dáng vẻ không yên của Vinh Tuệ Khanh, chính là không nhìn ra ảo diệu của sơn trang Đóa Linh.

Trong lòng Đóa Ảnh xem thường, ngược lại chú ý vào Lâm Phiêu Tuyết.

Lâm Phiêu Tuyết vẫn giống trước đây, cố gắng nhớ các con đường quanh co khúc khuỷu trong điền trang, nhưng trước giờ chưa từng thành công. Nàng biết mình không ngốc, lúc đọc sách xem qua là nhớ. Trước đây lúc ở phủ thành Vĩnh Chương, đường lớn ngõ hẹp hay đi phức tạp hơn ở đây nhiều mà bản thân chưa từng bị lạc đường. Nhưng ở đây, nàng lại không cách nào nhớ nổi đường đi nước bước trong điền trang này.

Tình hình bên Vị Thế Nguyên cũng như vậy.


Sự nôn nóng trong lòng Lâm Phiêu Tuyết không khỏi bộc lộ ra ngoài vài phần, nàng tràn ngập hy vọng nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh.

Ánh mắt Vinh Tuệ Khanh lơ đãng, cử chỉ thong dong, trong bộ dạng nhàn nhã như đi tản bộ chứ không hề có chút biểu hiện nào về việc tìm ra đầu mối.

Lâm Phiêu Tuyết thở dài, yên lặng cúi đầu. Lẽ nào bọn họ thật sự không trốn thoát được sao? Nếu như nàng đoán không sai, đợi đến lúc Đóa Linh phu nhân trở lại chính là ngày chết của bọn họ...

Nụ cười trên khóe miệng Đóa Ảnh ngày càng sâu. Cho rằng đi tản bộ trong điền trang một chút thì sẽ phát hiện đường đi ra ngoài? Bọn họ quá ngây thơ rồi...

Chỉ đi một đoạn đường ngắn, Vinh Tuệ Khanh đã nhìn rõ toàn bộ trận pháp của sơn trang Đóa Linh, chẳng qua là một trận Ngũ Hành đơn giản thôi. Nhưng điều làm cô ngạc nhiên chính là mắt trận của toàn sơn trang lại không phải ở viện của Đóa Linh phu nhân mà là ở viện của ba người bọn họ.

Vinh Tuệ Khanh tinh thông quy luật trận pháp, biết nơi thường được dùng làm mắt trận chắc chắn phải là nơi Trận Pháp Sư dễ điều khiển nhất. Có nơi nào dễ điều khiển hơn so với nơi ở của bản thân chứ?

Nhưng sơn trang Đóa Linh lại dùng tiểu viện Vinh Tuệ Khanh bọn họ ở làm mắt trận. Lẽ nào trong viện của bọn họ đang ở có điều gì bất thường?

Đột nhiên Vinh Tuệ Khanh nhớ đến thảm cỏ trong viện bị người giẫm lên Cửu Cung Bát Quái Đồ... Ngoài mắt trận còn có trận pháp. Vậy mắt trận này chắc chắn có điểm đặc biệt!

Vinh Tuệ Khanh càng nghĩ càng kích động, trên gương mặt lại ngu ngơ khờ khạo, căn bản đối với đường đi của sơn trang Đóa Linh không hề hứng thú, chỉ muốn đi về.


Quẹo qua một hành lang, đột nhiên Lâm Phiêu Tuyết “a” lên một tiếng, kéo cánh tay của Vinh Tuệ Khanh chỉ vào một căn nhà tranh cách đó không xa, thấp giọng nói: “Căn nhà tranh này rất kỳ lạ, chưa gặp qua bao giờ.”

Đóa Ảnh cười cười. Căn nhà tranh này luôn ở đây chỉ là Lâm Phiêu Tuyết trước giờ không nhớ mà thôi. Mỗi lần thấy căn nhà tranh này, Lâm Phiêu Tuyết đều nói như vậy, Đóa Ảnh nghe tới thuộc luôn rồi.

Vinh Tuệ Khanh nheo mắt, nhìn căn nhà tranh một chút cũng hiểu được có hơi kỳ lạ.

“Đại tiểu thư, chúng ta qua xem một chút nha?” Lâm Phiêu Tuyết dò hỏi.

Đóa Ảnh lắc đầu: “Căn nhà tranh mà thôi, có gì đâu mà xem? Cũng chả có ai ở đó, chúng ta đi thôi.” Giống như muốn phản bác lại lời của Đóa Ảnh, bên trong nhà tranh đột nhiên “cạch” một tiếng, tiếng mở cửa vang lên.

Một chàng trai áo xám từ bên trong đi ra, nhìn bọn họ bên này, khẽ vuốt cằm đẩy hàm ý.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận