Bổ Thiên Ký



""/ Thần sắc La Thần nghiêm túc. A Nga là hậu duệ của tộc Hải Xà và tộc Nhân Ngư, linh giác của nàng trên biển hẳn là rất lợi hại.

Cũng giống như người bình thường có đôi khi cũng sẽ có trực giác vậy, Hải yêu có tu vi trong hải tộc cũng sẽ có linh giác.

Loại cảm giác này là một loại cảm ngộ đối với những thứ mình không biết.

Hầu hết mọi lúc đều chính xác.

Dù cho lúc đó ngươi cảm thấy không hề khách quan chút nào, không có lý do gì sẽ xảy ra chuyện như vậy, thế nhưng đến tận khi ngươi gặp phải, mới có thể bừng tỉnh đại ngộ.

“Lang Thất và A Nga cũng không nên đi, cứ đợi trên bè nổi3đi. Ta và nàng xuống dưới đi một lát.” La Thần nói xong liền dắt theo Vinh Tuệ Khanh xuống lâu thuyền.

Lang Thất nghe tiếng hát của các ngư nữ trên đảo, khó chịu đến vò đầu bứt tai, hận không thể đi theo sau La Thần và Vinh Tuệ Khanh, chạy lên đảo xem một chút.

A Nga giữ chặt nó lại, không ngừng nói bên tai nó: “Tiếng hát kia có vấn đề, chàng không thể đi...”

Sau đó hết cách rồi, A Nga chỉ có thể hát bên tai Lang Thất, ý đồ chống chọi lại với tiếng hát của ngư nữ trên đảo kia.

A Nga là công chúa tộc Nhân Ngư, tiếng hát của nàng êm dịu không gì sánh được.

Tiếng hát của A Nga vừa vang0lên, Lang Thất lập tức cảm thấy đầu óc thanh tỉnh, vừa rồi mơ mơ hồ hồ, cứ như bị mê hoặc vậy.

Gió biển thổi đến, truyền tiếng hát của A Nga đến trên đảo.

Trước căn nhà đá gần bãi cát nhất, một ngư nữ đang vá lưới đánh cá đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sang phía A Nga bên này.

Vừa lúc A Nga đưa mắt nhìn sang phía đảo.

Khuôn mặt thanh nhã dịu dàng của ngư nữ kia đột nhiên trở nên tái nhợt, sắc mặt dữ tợn chợt lóe lên, nhanh đến độ A Nga ngỡ như ảo giác.

A Nga khẽ la một tiếng, dựa vào trên người Lang Thất.

“Làm sao vậy?” Lang Thất ân cần hỏi, đỡ bả vai A Nga.

“Đầu ta choáng váng, chúng ta5trở về đi.” Cuối cùng A Nga kéo Lang Thất trở về lâu thuyền.

Lang Thất vừa đi vừa quay đầu lại, nhìn bóng lưng La Thần và Vinh Tuệ Khanh biến mất trên con đường nhỏ quanh co uốn lượn của hòn đảo nhỏ, trong lòng như bị mèo cào, tựa như phải rời khỏi thứ mình ao ước đã lâu, vô cùng khó chịu.

Trở lại thuyền, A Nga lập tức nói với Xích Báo và Khẳng Khẳng: “Nhét nút bịt lỗ tai vào tai. Sau này khi cần nói chuyện, chúng ta đều dùng truyền âm, không được nói ra lời.”

Xích Báo và Khẳng Khẳng nhanh chóng phong bế thính giác của mình lại.

Lang Thất lèo nhèo chậm chạp không chịu động thủ.

A Nga bèn dứt khoát phun4ra hai viên châu, nhét mỗi viên vào mỗi tai của Lang Thất.

Lỗ tai vừa bị bịt lại, cả thế giới liền thanh tĩnh.

Lang Thất chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhưng cũng không cãi tới cãi lui nữa, tự mình trở về phòng đả tọa tu luyện.

Bè nổi thả neo ở vùng biển cách bãi cát tương đối xa.

Mấy con chim biển bay ngang qua lâu thuyền, đậu trên cột buồm rỉa lông, kêu líu lo hai tiếng, rồi bay về nằm sâu trong hòn đảo.

Vinh Tuệ Khanh và La Thần xuống thuyền, đứng trên một chiếc thuyền tam bản*, đi đến bãi cát trên hòn đảo.

* Thuyền tam bản: hay còn gọi là xuồng ba lá, là một loại thuyền gỗ nhỏ có xuất xứ từ9Trung Quốc. Đôi khi trên thuyền tam bản có dựng những lán nhỏ làm nơi trú tạm trên sông nước, thuyền tam bản ít khi đi xa ra biển vì chúng gần như không thể chống chọi được với điều kiện khắc nghiệt.

Vài ngư nữ đang vá lưới đánh cá ở cạnh biển cười hì hì chào đón.

“Hai vị lạc đường sao? Chỗ bọn ta có la bàn, còn có hải đồ, nếu là lạc đường, vậy bọn ta có thể tặng các ngươi một bộ.” Một ngư nữ cười nói, nhìn chằm chằm vào La Thần.

Vinh Tuệ Khanh không thích ánh mắt quan sát La Thần của ngư nữ kia, cứ như đang dò xét hàng vậy. Ngư nữ này lại còn ăn mặt thật là “mát mẻ”, phần trên là một cái áo ngắn che ngực, quấn đôi ngực căng tràn kia thật chặt, khiến nó trông càng lớn hơn. Áo quá ngắn, không che được phần eo thon, còn có cái bụng nhỏ trơn bóng màu lúa mạch kia đều lộ ra ngoài.

Vinh Tuệ Khanh chỉ nhìn lướt qua phần bụng phẳng lì trơn bóng của các ngư nữ cũng đã hãi hùng khiếp vía rồi, nhưng cũng không thể dằn được tâm tình kỳ quái của mình, chỉ muốn đi sâu vào trong đảo.

“Bọn ta không lạc đường. Chính là đi ngang qua nơi này, nhìn thấy chỗ các cô có một hòn đảo, thì muốn lên nghỉ chân một chút. Cô biết đấy, trên biển sóng to gió lớn đến độ người cũng muốn rụng rời ra từng mảnh.” Vinh Tuệ Khanh nhàn nhạt nói: “Nếu các cô không ngại, bọn ta muốn tự mình đi dạo quanh một chút.”

Những ngư nữ kia thấy khăn che mặt của Vinh Tuệ Khanh, cười nói: “Cô nương đây là nhan sắc không đẹp, nên mang khăn che mặt chăng?”

Vinh Tuệ Khanh nhíu mày một cái: “Tướng mạo xấu đẹp là do cha mẹ và trời sinh, các cô cười nhạo ta như vậy, chẳng lẽ không muốn tích phúc cho mình?”

Các ngư nữ vội vàng tranh nhau nói: “Cô nương trách nhầm bọn ta rồi, bọn ta nào có cười nhạo cô nương? Thật ra bọn ta trước đây cũng rất xấu, thế nhưng sau đó đào được một ‘Mỹ Nhân tuyền’ trên hòn đảo này, uống nước bên trong dòng suối ấy thì ngày càng trở nên xinh đẹp. Nếu như cô nương muốn uống, có thể đi thẳng về phía trước, ở khúc quanh thứ nhất thì rẽ phải, lại đi thẳng, sau đó rẽ trái, đi tới cuối đường là có thể nhìn thấy ‘Mỹ Nhân tuyền’ rồi. Cứ thoải mái uống, không cần trả bạc.”

Vinh Tuệ Khanh lại tỉ mỉ quan sát những ngư nữ này.

Ngư dân đánh cá, màn trời chiếu đất, thế nên da dẻ ngư nữ cũng không tốt. Nhưng mấy ngư nữ này, mặc dù không trắng nõn, thế nhưng da thịt màu mật ong lại nhẵn nhụi như son, ngũ quan tú lệ, vô cùng đẹp mắt.

Ở hòn đảo vắng vẻ kiểu này lại có nhiều giai nhân đến thế, như vậy thôi đã đủ kỳ quái rồi.

Đã vậy Vinh Tuệ Khanh càng muốn xem xem trong hồ lô của những kẻ này rốt cuộc bán thuốc gì*.

* Trong hồ lô bán thuốc gì: ý chỉ người nào đó có ý đồ hay âm mưu gì mà không để lộ ra.

“Cảm ơn chỉ dẫn.” Cô cùng La Thần đi theo con đường mà các ngư nữ đã chỉ.

Bọn họ vừa mới quay người lại, nụ cười trên mặt các ngư nữ kia liền phai nhạt đi, tựa như bức tượng không có cảm tình gì cả, lạnh lùng đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Vinh Tuệ Khanh và La Thần biến mất nơi góc đường.

Dọc theo đường đi, La Thần truyền âm nói với Vinh Tuệ Khanh: “Lời của ngư nữ kia nói thế mà nàng cũng tin, thật sự là càng sống càng đi lùi mà. Nàng thật sự muốn uống nước suối sao?”

Vinh Tuệ Khanh trả lời: “Cho dù không uống, cũng phải đi một lần. Chàng thật sự không cảm thấy những cô gái kia có vấn đề ư?”

La Thần lắc đầu: “Bọn họ không có tu vi, ta đã dò xét rất nhiều lần. Bằng không làm sao ta để bọn họ đứng đó nhiều lời với nàng như vậy được.”

Vinh Tuệ Khanh cũng tin bọn họ không có tu vi, thế nhưng đám người kia... thật sự quá kỳ quái.

“... Chàng có chú ý không, bọn họ không có rốn...” Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ truyền âm, đồng thời rẽ sang một khúc ngoặt, chỉ nghe thấy tiếng nước suối chảy róc rách cách đó không xa, có vẻ như “Mỹ Nhân tuyền” trong lời các ngư nữ kia đã ở ngay trước mắt.

“Không có rốn thì làm sao à?” La Thần hoàn toàn không cho là đúng, hậm hực nói: “Vừa rồi ta không xem cơ thể của bọn họ. Làm ta còn cho là có chuyện gì lớn.”

Vinh Tuệ Khanh không tin, có phần kích động truyền âm, chấn động đến tiềm thức của La Thần phải ong ong cả lên: “Bọn họ ăn mặc ít như vậy, chẳng khác gì người trần truồng, sao chàng có thể không thấy? Đừng nói với ta chàng là chính nhân quân tử, mắt không nhìn nghiêng đấy! Chàng là Ma, đã vậy còn là Ma Vương!”

La Thần vô cùng bình tĩnh phản bác: “Ta là Ma Vương, cũng không phải sắc ma. Hơn nữa, ngực của bọn họ quá lớn, chặn mất tầm mắt thì làm sao thấy được rốn của bọn họ ở nơi nào.”

Vinh Tuệ Khanh nổi giận: “Còn bảo không xem thân thể của người ta, không xem làm sao biết ngực của bọn họ lớn?!”

La Thần yên lặng nhìn đôi mắt đang tức giận của Vinh Tuệ Khanh, lại cúi đầu nhìn lướt qua bộ ngực bởi vì phẫn nộ mà phập phồng không ngừng của Vinh Tuệ Khanh: “Nàng tức giận như vậy làm gì? Có lớn cũng không lớn bằng của nàng...”

“Chàng nói gì vây?! Lẽ nào ngực của bọn họ lớn hơn của ta thì chàng sẽ nhìn trộm kỹ càng một phen?” Vinh Tuệ Khanh không nhịn được mà cố tình gây sự. Đúng là trong mắt không chứa nổi một hạt bụi.

La Thần không nói gì. Bà cô này thật sự là càng ngày càng khó hầu hạ. Vinh Tuệ Khanh giỏi đoán ý người, ẩn nhẫn hiền hòa trước kia đâu mất rồi?

La Thần không để ý tới cô, chắp tay tiếp tục đi đến phía trước.

Vinh Tuệ Khanh giậm chân, hừ một tiếng, đuổi theo nói: “Chàng có biết không có rốn, nghĩa là thế nào không? Không có rốn nghĩa là bọn họ không phải do người sinh ra! Nếu không phải do người sinh ra, vậy bọn họ làm sao ra đời? Chúng ta đều dùng thần thức thăm dò qua, bọn họ cũng không phải là khôi lỗi!”

La Thần đột nhiên hiểu ra, dừng bước lại.

Vinh Tuệ Khanh đụng đầu vào lưng y.

La Thần chộp lấy cánh tay của cô, túm cô qua, cúi đầu hôn lên môi của cô.

“... Ưm... Chàng nổi điên cái gì vậy, ban ngày ban mặt, chàng không sợ bị...” Vinh Tuệ Khanh bị La Thần hôn đến nói năng không rõ, nhưng vẫn ngắt quãng nói cho xong.

La Thần một bên hôn cô, một bên ôm chặt lấy cô, một bàn tay khác cũng xoa lên bờ vai của cô, dùng sức vuốt ve.

Vinh Tuệ Khanh bị đau, vừa thẹn vừa gấp. Cô cũng không muốn biểu diễn xuân cung đồ sống!

Thế nhưng bầu không khí nơi này tựa như có hương vị nhộn nhạo không nói nên lời, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, thầm nghĩ phóng túng một phen.

La Thần càng ôm chặt Vinh Tuệ Khanh hơn, truyền âm nói với cô: “Bọn họ theo tới rồi. Phối hợp với ta, làm cho bọn họ nghĩ rằng chúng ta mắc bẫy của bọn họ rồi.”

Vinh Tuệ Khanh càng không được tự nhiên hơn nữa, nhưng cũng ngưng giãy giụa, chỉ là toàn thân bị La Thần nắm bóp như cục bột mì, càng lúc càng mềm nhũn, quyến rũ phong tình.

Mặc dù là diễn trò, La Thần phát hiện mình cũng trở nên hưng phấn.

Đúng lúc này, một cái lưới đánh cá thật lớn từ trên trời giáng xuống, chụp lấy bọn họ vào bên trong.

La Thần bỗng nhiên tựa vào vai Vinh Tuệ Khanh, không nhúc nhích, dường như đã ngất mất rồi.

Vinh Tuệ Khanh hét to hai tiếng, nhìn đám ngư nữ đang vây lại xung quanh, tức giận nói: “Các người thế này là có ý gì?”

“Không có ý gì. Chỉ là muốn cùng cô làm một vụ buôn bán thôi.” Ngư nữ vóc người cao nhất, bộ ngực lớn nhất cười bước đến.

“Buôn bán gì?”

“Có phải cô muốn uống nước suối trong Mỹ Nhân tuyền kia không?”

“Đúng vậy. Chẳng phải lúc nãy các cô để ta uống thoải mái sao? Sao vậy? Bây giờ hối hận rồi ư?” Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh nói: “Lúc đầu ta cũng không tin có chuyện tốt như vậy. Nói đi, các cô muốn ta trả giá lớn thế nào, mới để ta uống nước suối của Mỹ Nhân tuyền kia?”

Các ngư nữ luống cuống xua tay: “Không! Không! Không có cái giá lớn gì cả!... Chỉ là...” Mấy người kia nói, sóng mắt không ngừng lưu chuyển trên mặt La Thần.

Vinh Tuệ Khanh tức giận, hận không thể dùng tay che kín mặt La Thần: “Chỉ là cái gì?!”

Một ngư nữ đánh bạo nói: “Cô nương cũng thấy rồi đó, trên đảo bọn ta phụ nữ chiếm đa số, đàn ông vô cùng ít ỏi. Cho dù có vài người, cũng là đã có chủ, bọn ta sẽ không đi đoạt đàn ông của người cùng đảo, chỉ muốn hỏi một câu, cô nương có đồng ý từ bỏ vật yêu thích của mình hay không, giao người đàn ông của cô cho bọn ta mượn một đoạn thời gian, chờ bọn ta mang thai, đương nhiên sẽ trả hắn lại cho cô. Trong khoảng thời gian này, cô nương có thể uống thật nhiều nước suối của Mỹ Nhân tuyền, trở nên càng thêm xinh đẹp động lòng người. Chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui