Bổ Thiên Ký



Trong động phủ không có năm tháng, một đêm với người tu hành như bọn họ mà nói càng như bóng câu qua khe cửa.

Sáng hôm sau, La Thần từ trong trầm tư thức tỉnh. Y nghiêng đầu nhìn sang, nói không nên lời.

Vinh Tuệ Khanh tựa đầu trên vai y ngủ ngon lành.

Một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn, lại có lúc ngủ như vậy.

La Thần dù nói không nên lời nhưng lại hiểu ra rằng, là vì Vinh Tuệ Khanh quá căng thẳng quá coi trọng chuyện đi Tháp Thông Thiên hôm nay nên mới như vậy.

Sau khi trấn tĩnh lại thì cơn buồn ngủ mới kéo đến.

La Thần lay nhẹ Vinh Tuệ Khanh: “Dậy đi, dậy đi nào, trời sáng3rồi.”

Vinh Tuệ Khanh giật mình một cái, mở mắt ra ở trên vai La Thần, đập vào mắt là đường nét ưu mỹ trên nửa khuôn mặt La Thần, cô nhẹ nhàng thở một hơi, hôn lên hai gò má của y: “Chào buổi sáng.”

La Thần mỉm cười: “Nàng đã chuẩn bị xong chưa? Hôm nay sẽ đến Tháp Thông Thiên.”

Hôm nay Thánh nữ cùng với Thánh tử sẽ đưa Ngụy Khanh Khanh tiến vào phòng của chưởng giáo tại Tháp Thông Thiên, thực hiện kế hoạch của bọn họ.

Vinh Tuệ Khanh lập tức tỉnh táo lại, từ tấm đệm đứng lên, chạy đến Linh Tuyền đằng sau động phủ nhanh như một cơn gió để vệ sinh thay quần áo..

La Thần lắc đầu cười đứng0lên, y quay về động phủ của mình cẩn thận kiểm tra một lần, chọn mấy thứ bảo bối mang theo, sau đó mới trở lại động phủ của Vinh Tuệ Khanh, cùng cô đi tìm Thánh nữ.

Nhưng Thánh nữ đã sớm hơn bọn họ một bước, nàng mang theo Ngụy Khanh Khanh hôn mê bất tỉnh đi đến Tháp Thông Thiên rồi, chỉ để lại lời nhắn cho Vinh Tuệ Khanh, bảo bọn họ đến đây thì lập tức tới Tháp Thông Thiên.

Vinh Tuệ Khanh cùng La Thần cũng vội vã theo đến đó.

Tòa Tháp Thông Thiên màu trắng tọa lạc ở tầng mây kia là toà kiến trúc đầu tiên Vinh Tuệ Khang nhìn thấy khi đến Trung Đại Lục. Lúc đó, La Thần5còn lo lắng bị nó soi ra chân thân.

Đến trước Tháp Thông Thiên, Vinh Tuệ Khanh phát hiện nơi này bố trí lệnh cấm, trận pháp và kết giới tầng tầng lớp lớp.

Cô không muốn mất công phá giải tầng tầng lớp lớp này, bèn gửi truyền âm phù cho Thánh nữ, để cho người ở bên trong mở ra một khe hở nhỏ của kết giới, cho cô cùng La Thần đi vào.

Họ trực tiếp bay thẳng đến một căn phòng nhỏ ở giữa Tháp Thông Thiên.

Giống với các Tháp Thông Thiên ở những nơi khác, từ bên ngoài nhìn vào nó chỉ là một căn phòng nhỏ không đáng để mắt tới nhưng vừa đi vào lập tức hiểu được cái gì gọi là4một bông hoa trong một thế giới, một hạt cát trong vũ trụ rồi.


Không gian bên trong lớn vô cùng tận, khiến người ta nghẹt thở, rất giống cảnh năm đó ở phía sau núi Lạc Thần, La Thần cùng với người áo đen kia tranh đấu trong kết giới bầu trời sao.

Vinh Tuệ Khanh chớp mắt, gọi to một tiếng: “Thánh nữ đại nhân!”

Hình ảnh huyền ảo trước mắt bị phá vỡ, hiện ra một đại sảnh màu trắng, ở phía đối diện một khối cao nổi lên có một bảo tọa khảm vàng nạm bạc, trong đại sảnh có những cây cột lớn màu trắng san sát nối tiếp nhau, từ bảo tọa bên kia sắp xếp một đường xuống dưới.

Vinh Tuệ Khanh nắm9chặt tay La Thần.

“Ồ?”

Một thanh âm trầm thấp ở trong phòng vang lên.

Rất nhanh bóng dáng của Thánh nữ và Thánh tử cũng dần dần hiện ra.

Ngụy Khanh Khanh vẫn hôn mê bất tỉnh, trôi nổi ở giữa không trung bay theo sau Thánh nữ.

Vinh Tuệ Khanh cùng La Thần vội vàng tiến lên phía trước, một trái một phải chia nhau đứng bên cạnh Thánh nữ và Thánh tử.

“Các ngươi đã đến rồi. Ai là con gái của Phượng Nữ?” Tiếng nói vừa rồi lại vang lên, âm thanh như chuông lớn, quanh quẩn ở trong đại sảnh.

Thánh nữ vung tay lên, Ngụy Khanh Khanh còn đang hôn mê trôi nổi ở giữa không trung, chậm rãi bay qua bảo tọa ở bên kia.

“Hồn thức của nàng ta đâu?” Tiếng động kia quấn quanh thân thể Ngụy Khanh Khanh thăm dò một lượt rồi truy hỏi.

Có thể tinh lọc linh hồn của một thân thể, không thể là thân thể vô chủ, nói cách khác, Ngụy Khanh Khanh không thể ở trong tình trạng không có ý thức mà tiến hành tinh lọc hồn thể chưởng giáo… Cô ta nhất định phải còn sống, đây cũng là nguyên nhân Thánh nữ không lập tức phá hủy tất cả hồn thể của cô ta.

Tay phải Thánh nữ mở ra, một luồng ánh sáng màu đỏ dần dần biến hóa, khi lớn lên cao đến nửa người, bàn tay Thánh nữ nhẹ nhàng đưa ra, ném ánh sáng màu đỏ trên tay hướng về phía Ngụy Khanh Khanh.

Hồn thức nhập vào thân thể, Ngụy Khanh Khanh “ưm” một tiếng tỉnh dậy, mơ màng nhìn xung quanh: “Ta đang ở đâu? Chẳng lẽ ta đã đến thiên đường?”

Vinh Tuệ Khanh rốt cuộc nhịn không được, cười lạnh: “Ngươi đừng có mơ, người như ngươi nếu có thể đi lên thiên đường thì ta nhất định sẽ hủy nó đi! Ngươi đi đến đâu ta hủy đến đó!... Ta với ngươi không đội trời chung!”

Cơ thể Ngụy Khanh Khanh chấn động, rơi từ trên không trung xuống, cô ta ngã xuống tảng đá màu trắng lạnh như băng trên mặt đất.

Một luồng hồn thức mạnh mẽ từ trên bảo tọa phóng đến, nhanh chóng giữ lại Ngụy Khanh Khanh.

Vinh Tuệ Khanh muốn đi lên phía trước hai bước, nhưng bị Thánh nữ giữ lại, không để cô tiếp tục tiến lên được.


“Không được hành động thiếu suy nghĩ, ngươi tạm thời chỉ đứng nhìn thôi.” Thánh nữ truyền âm cảnh cáo Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh đành phải kiềm chế sự bất mãn cùng phẫn nộ trong lòng, cô trừng mắt nhìn về phía trước.

Luồng hồn thức mạnh mẽ kia đúng là hồn thức của chưởng giáo.

Thể xác của ông ta bị một người phụ nữ áo đen mạnh mẽ hủy đi nhiều năm như vậy, rốt cuộc ông ta cũng đợi được ngày có thể một lần nữa lấy lại thể xác.

Chỉ cần đi vào trong thể xác của Ngụy Khanh Khanh, sau khi được cô ta tinh lọc, ông ta sẽ có thể đoạt đi thể xác của Thánh Giáo Tông mà không bị cản trở.

Ông ta hao tổn nhiều tâm huyết như vậy để bảo tồn thân xác của Thánh Giáo Tông giống như người sống chính là vì ngày này.

Thể xác này có thể sánh được với thể xác dũng mãnh trước kia của ông ta… Đó căn bản không phải là thể xác của con người, mà là thể xác của bán thần.

Từ tu sĩ Đại Thừa trực tiếp vượt qua Tiên giới, tiến vào cảnh giới bán thần, cũng không uổng ông ta chịu nhục mấy năm nay, dùng trạng thái hồn thức kiên cường sống tiếp…

Nếu hồn thức có mắt thì ánh mắt hiện tại của chưởng giáo đang loé lên một tia tham lam.

Vinh Tuệ Khanh nhìn chằm chằm về phía trước, thấy thân xác Ngụy Khanh Khanh như bị một cỗ sức mạnh vô hình lôi kéo, ngồi xuống bảo tọa phía trên cách đó không xa.

Cô ta đoan trang nhìn về phía những người bên Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, giống như một nữ vương.

Vinh Tuệ Khanh tức muốn nổ phổi.

Sắc mặt Thánh nữ và Thánh tử cũng vì thế mà biến đổi.

Chỉ có Thánh Giáo Tông mới có thể ngồi trên bảo tọa kia, ngay cả chưởng giáo cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh bảo tọa ra lệnh, Ngụy Khanh Khanh có bản lĩnh gì mà có thể ngồi trên bảo tọa này?

Nhưng kết giới trước mặt bọn họ quá mức lợi hại, đó là do chưởng giáo tự mình tạo ra, tu vi của ông ta cũng cao hơn so với Thánh nữ và Thánh tử, có thể gần giống tu vi của nguyên thân La Thần. Nói như vậy, cho dù La Thần hồi phục nguyên thân đứng đầu Ma giới, y cũng không có cách nào phá giải kết giới của chưởng giáo. Bởi vì bọn họ là cùng một cảnh giới tu vi.

Nụ cười trên mặt Ngụy Khanh Khanh ngồi trên bảo toạ càng lúc càng sâu, vẻ mặt cũng càng ngày càng đắc ý.

Vinh Tuệ Khanh vội vàng hỏi: “Chúng ta không thể đi qua sao? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn?”

Thánh nữ thấp giọng nói: “Yên tâm đừng nóng vội, tiếp tục nhìn xem.”

Vinh Tuệ Khanh bất đắc dĩ, híp mắt nhìn qua, trong lòng lại nhanh chóng tự hỏi, đột nhiên nhớ đến Khẳng Khẳng… Khẳng Khẳng đúng là không sợ kết giới gì. Vinh Tuệ Khanh còn nhớ rõ nó từng gặm vỡ kết giới của La Thần…


Vinh Tuệ Khanh vội yên lặng truyền tin tức cho Khẳng Khẳng, kêu nó nhanh chóng đến căn phòng này của Tháp Thông Thiên.

La Thần đến thần điện Quang Minh làm hồng y luyện khí, nên y cũng tiện thể đem đám linh sủng của Vinh Tuệ Khanh đến đây.

Chỉ vì nơi đây không giống với các tông môn khác nên mấy linh sủng này không dám chạy loạn khắp nơi, cả ngày chỉ canh giữ bên trong động phủ của La Thần.

Cảm nhận được lời triệu tập của Vinh Tuệ Khanh, Khẳng Khẳng vội vàng nhảy lên, nó lắc mình vài cái rồi biến mất khỏi động phủ của La Thần.

Lang Thất đang cùng nó tán ngẫu bỗng trơ mắt nhìn một con sóc mập mạp nhảy hai cái trên mặt đất, sau đó hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng, nó nhịn không được mắng: “Đều là cặn bã!... Dám cho Lang Thất ông đây leo cây!”

Bên trong căn phòng trong Tháp Thông Thiên, bảo toạ cao cao ở phía trên, một cô gái tóc đen da trắng ngồi trên đó, đúng là Ngụy Khanh Khanh.

Thần thức của chưởng giáo dùng kết giới cuốn mình cùng Ngụy Khanh Khanh lại, tiếp đó cùng cô ta trao đổi mấy câu, thừa dịp cô ta sơ hở nhất, đột ngột xâm nhập vào, chiếm cứ lấy thân xác Ngụy Khanh Khanh.

Hồn thể kia vừa tiến vào trong cơ thể Ngụy Khanh Khanh, lập tức cảm thấy cảm giác nghẹn khuất và nghẹt thở dâng lên như thuỷ triều tuôn. Ông ta không thấy ánh sáng cùng sự ấm áp mà ông ta nghĩ, ngược lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo cùng ẩm ướt…

Nguy rồi, hình như ông ta đi vào sai chỗ rồi.

Thân thể của con gái nhà họ Quản có thể dơ bẩn không chịu nổi như thế này không?

Không phải nó được coi là thể xác thuần khiết nhất trong đất trời sao?

Chưởng giáo vô cùng tức giận, xung đột trong thân thể Ngụy Khanh Khanh, có ý muốn rời khỏi thể xác của cô ta.

Nhưng là thể xác của cô ta giống như một cái bẫy cao cấp, một khi rơi vào thì không thể nào thoát ra được!

Bóng tối vô biên cùng sự ô uế như thành hình bao trùm lấy hồn thể của chưởng giáo.

Thân thể này sao lại lợi hại như vậy?

Hắc ám đến mức tận cùng, quả thực là đối lập hoàn toàn với quang minh.

Mặc dù chưởng giáo không có thân xác, nhưng cũng cảm thấy không thể chịu đựng được sự đau đớn này.

Hồn thể của ông ta không những không được tinh lọc mà ngược lại còn bị huyết mạch trong thể xác ô uế kia không ngừng hấp thu vào trong.

“Cho ta ra ngoài! Cứu ta ra ngoài!” Trong lòng chưởng giáo dâng lên từng cơn sợ hãi, ở trong thân xác Ngụy Khanh Khanh, ông ta khàn khàn hô lớn.

Đáng tiếc bất kể kêu lớn tiếng thế nào, mọi người ở bên ngoài đều không nghe thấy.

Cho dù bọn họ nghe thấy, bọn họ cũng không vào được.

Chưởng giáo vì không muốn để lộ một chút sơ hở nào nên cố ý bố trí kết giới ngăn cách Ngụy Khanh Khanh liên hệ với bên ngoài.


Ai ngờ lại thành mua dây buộc mình?

Chưởng giáo nỗ lực giãy giụa trong cơ thể Ngụy Khanh Khanh, trong thân xác Ngụy Khanh Khanh lại dâng lên một linh hồn khác, hiếu kỳ nhìn ông ta, cuối cùng mở ra miệng lớn, bổ nhào qua chỗ ông ta.

Đường đường là hồn thể của tu sĩ Đại Thừa mà bị nhốt trong thân xác của một tiểu bối, lại còn bị làm cho hao mòn từng chút một.

Chưởng giáo đau đến tê tâm liệt phế, đau muốn lăn lộn dưới mặt đất, nhưng thân xác Ngụy Khanh Khanh căn bản không để cho ông ta chi phối.

Trên mặt Ngụy Khanh Khanh lộ ra nụ cười tàn nhẫn khát máu, cô ta hướng về phía những người đứng bên ngoài kết giới liếm lưỡi, như là một con ác thú vừa mới ăn thịt người.

Cô ta đúng là đang cắn nuốt một hồn thể.

Ngụy Khanh Khanh không biết hồn thể này tiến vào thân xác của cô ta như thế nào, nhưng cũng có thể cảm nhận được, tu vi của hồn thể kia cực kỳ cao thâm, cao thâm đến mức cô ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Nhưng mà hồn thể cao thâm như vậy tiến vào thân xác của cô ta, không chỉ không thể đoạt đi thân xác của cô ta, ngược lại còn bị linh hồn bên ngoài còn sót lại của cô ta cắn nuốt.

Quá trình thôn tính này chính là quá trình tăng tu vi của Ngụy Khanh Khanh.

Mọi người bên ngoài kết giới cảm giác được Ngụy Khanh Khanh dần khác biệt, trơ mắt nhìn thấy tu vi của cô ta từng bước tăng lên.

Rất nhanh đã Kết Đan, sau đó mây đen dày đặc trên đầu, sấm chớp ầm ầm, cô ta lại có thể Kết Anh trong chớp mắt.

“Rốt cuộc là như thế nào?!” Vinh Tuệ Khanh lại bất chấp ý cảnh cáo của Thánh nữ, lớn tiếng hỏi.

Thánh nữ cũng kinh ngạc không hiểu, tiếng nói run rẩy: “Chưởng giáo bị cắn ngược lại…” Nàng cùng Thánh tử vốn đều cho rằng chưởng giáo tinh lọc thất bại, do đó bị yếu đi, bọn họ có thể giết được chưởng giáo.

Nhưng là bọn họ tính trước được bắt đầu, lại không tính trước được kết cục.

Quả thật hồn thể của chưởng giáo tinh lọc thất bại, nhưng nó không bị yếu đi, ngược lại nó còn bị Ngụy Khanh Khanh hấp thu!

Vinh Tuệ Khanh gấp gáp nói: “Ta muốn đi vào! Ta muốn đi vào kết giới này!” Cô không thể để cho Ngụy Khanh Khanh Kết Anh thành công!

Hồn thể của chưởng giáo ở trong thân xác Ngụy Khanh Khanh quyết một phen cuối cùng.

“Rầm” một tiếng!

Cửa trước cùng cửa sau của căn phòng đồng thời mở ra.

Khẳng Khẳng nhảy vào từ phía trước, men theo chân Vinh Tuệ Khanh nhảy lên trên vai cô, đứng đó tò mò hỏi: “Cô bảo ta đến có chuyện gì?”

Ở phía cửa sau, một thân thể thật lớn nằm thẳng bay trong không khí, chậm rãi nhẹ nhàng tiến vào.

Nó coi kết giới như không tồn tại, thân thể to lớn kia tiến vào kết giới của chưởng giáo, bay về hướng Ngụy Khanh Khanh!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận