Bổ Thiên Ký

La Thần chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Ngươi sao lại đi hỏi ta. Vốn dĩ ta chẳng phải người nhà họ La, chỉ là một cung phụng được các người mời đến. Nó là cháu gái của ta, có quan hệ gì với La gia các người thì ta thật sự tính không ra.”

Vinh Tuệ Khanh cúi đầu cười nhẹ. Ăn nói độc địa như vậy, làm sao không nhận ra y được chứ?

Tiếng nói của Khẳng Khẳng truyền vào đầu Vinh Tuệ Khanh: “Tuệ Khanh, mắt của ngươi có vấn đề hay không3vậy! Hắn ta không phải là La Thần! Tướng mạo hoàn toàn không giống! La Thần không có cao lớn, khôi ngô tuấn tú như vậy, ngươi đừng nhận nhầm thúc thúc...”

Vinh Tuệ Khanh ngẩn người. Cô biết Khẳng Khẳng sẽ không nói dối cô. Hơn nữa chuyện tướng mạo, cho dù là che giấu rồi cũng khó mà lừa được người đã thân quen.

Nhưng Khẳng Khẳng nhất quyết khẳng định người này không phải La Thần!

Vinh Tuệ Khanh nhịn không được ngẩng đầu, nhìn tỉ mỉ gương mặt người trước mặt.

Bất kể nhìn thế nào,1ý thức của cô nói cho cô biết đây là La Thần, Thần thúc.

Về phần Khẳng Khẳng nói dáng vẻ La Thần trước đây như thế nào, đột nhiên Vinh Tuệ Khanh phát hiện, trong trí nhớ của mình dường như không có chút gì về bộ dạng trước kia của La Thần, không hề có dáng vẻ mà Khẳng Khẳng nói.

Hình như cô trực tiếp chấp nhận dáng vẻ bây giờ của La Thần, hoặc nói, từ trước đến nay cô chưa bao giờ để ý đến dáng vẻ của La Thần ra sao. Lúc3cô nhìn y, hình như không nhìn bằng mắt.

La Thần nhìn thấy trên mặt Vinh Tuệ Khanh lộ ra dáng vẻ có phần hoài nghi, không để ý đến, vươn tay sờ lên vết thương trên gò má cô, hỏi: “Làm sao thế này?”

Vốn dĩ da Vinh Tuệ Khanh trắng nõn mịn màng, ngũ quan cũng có chút khác so với trước đây. Nhưng trên mặt có thêm vết sẹo này, liền biến cô trở về nguyên hình, thậm chí không bằng dáng vẻ thanh tú ngày xưa, chỉ có thể dùng hai từ “dữ tợn”.

Vinh3Tuệ Khanh vừa ứng phó vấn đề của Khẳng Khẳng, vừa cười nói: “Không cẩn thận, đánh nhau với người ta một trận. Không sao đâu ạ, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”

Sắc mặt cô gái bên cạnh có chút khó coi, nắm lấy cánh tay La Thần: “Chúng ta đi qua bên kia đi, đừng làm phiền cô nương đây.”

La Thần nhíu mày: “Ta nói rồi, cô bé là thân thích của ta. Một cô nhóc đơn độc bên ngoài, ta sao có thể bỏ mặc chứ.” Nói xong, y bảo với Vinh Tuệ Khanh: “Đồ9đạc của nhóc đâu, thu dọn đi cùng bọn ta.” Nhớ đến một chuyện, tiếp tục hỏi: “Mà nhóc định đi đâu thế? Không phải kêu nhóc ở thành Vĩnh Chương đợi ta sao?”

Vinh Tuệ Khanh cười mỉa. Những chuyện đó dường như đã qua một đời, thật ra chỉ mới trôi qua có mấy tháng mà thôi.

“Thần ca, muội đi trước đây.” Cô gái kia thấy La Thần và Vinh Tuệ Khanh coi như không có người bên cạnh, đành tự biết điều rút lui.

La Thần ngồi xuống, kêu hai bàn đồ ăn, hỏi tình hình gần đây của Vinh Tuệ Khanh.

Để bảo mật, La Thần thuận tay tạo nên một kết giới, người bên cạnh muốn nghe lén cũng không được.

Những thứ có thể nói Vinh Tuệ Khanh đều nói, che giấu chuyện yêu tu phố Hồ Lô, chỉ nói bản thân bị Ngụy Nam Tâm và lão tổ Đóa gia cho là tàn dư Ma giới nên truy bắt, sau đó may mắn gặp được Thánh nữ thần điện Quang Minh, mới yên ổn tránh được một kiếp.

La Thần nhìn cô, nói: “Nhóc không hỏi ta đi đâu, làm chuyện gì sao?”

Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Nếu Thần thúc muốn nói, ta rửa tai xin nghe.”

La Thần uống ngụm rượu, nói đơn giản: “Ta đi phía Tây núi Lục Hợp... dưỡng thương. Sau đó cũng bị đám tu sĩ vô vị truy sát. Ta thấy bọn họ y như ruồi nhặng đuổi không đi, giết cũng không hết, chỉ đành dùng kế kim thiền thoát xác, khiến bọ họ nghĩ rằng ta đã chết.”

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc: “Thì ra thúc là yêu nhân Ma giới sao?!” Cô lại phẫn nộ nói tiếp: “Vậy là ta chịu oan ức thay thúc à?!”

La Thần phun ngụm rượu ra: “Đương nhiên không phải! Nếu ta là yêu nhân Ma giới, thì đâu thảm như vậy, còn phải đi làm cung phụng cho người khác để mưu sinh.”

Vinh Tuệ Khanh vuốt vuốt ngực: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Mặc dù cô có chút hoài nghi với sự xuất hiện của La Thần ở sơn trang Đóa Linh, nhưng lúc đối phương đi cùng cô thì không hề có biểu hiện gì của “nhập ma” cả.

Đối với Vinh Tuệ Khanh, phân biệt người và ma, không phải thể hiện bên ngoài mà phải xem nội tâm.

Có người bên ngoài thể hiện là người, nội tâm đã sớm chẳng khác gì ác ma. Giống như Nhất Tự Tịnh Kiên Vương Ngụy Nam Tâm, lão tổ Đóa gia và cả đám người Đóa Linh phu nhân.

Từ lúc quen biết La Thần đến nay, giống như Khẳng Khẳng vậy, luôn quan tâm lo lắng cho cô, cô không tin La Thần là Ma tộc.

La Thần mỉm cười, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Nhóc đi đường này là muốn tham gia đại điển thu nhận đệ tử của ba đại phái sao?”

Vinh Tuệ Khanh gật đầu: “Ta muốn tu hành, muốn làm đại tu sĩ.”

“Chí khí không nhỏ.” La Thần lại uống ngụm rượu: “Bây giờ ta cũng không nhà để về, thôi thì đi cùng nhóc vậy. Nếu có thể tốt nhất là gia nhập cùng một phái.”

Vinh Tuệ Khanh vui mừng: “Không phải thúc nói thúc là người phàm, không có tu vi sao?” Cô nhớ kĩ, lúc ở sơn trang Đóa Linh, La Thần đã nói bản thân chỉ là người phàm.

La Thần đằng hắng một cái: “Ta có cơ duyên, đã đến Trúc Cơ rồi.”

Vinh Tuệ Khanh nghiêm túc cung kính nói: “Thì ra là tiền bối, thất kính thất kính!”

La Thần nhíu mày: “Vốn dĩ ta là trưởng bối của nhóc mà...” Ngụ ý, cho dù y không có Trúc Cơ thì cô cũng phải tôn kính y.

Vinh Tuệ Khanh nhịn cười.

Khẳng Khẳng bên cạnh đã ăn xong canh, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Bên La gia có người đến.”

Vinh Tuệ Khanh nhắc nhở La Thần một tiếng.

La Thần có chút ngoài ý muốn: “Ta lập kết giới, làm sao nhóc biết tình hình bên ngoài kết giới được?”

Vinh Tuệ Khanh làm mặt quỷ, không bán đứng Khẳng Khẳng, bán cái nút thắt: “Sơn nhân tự có diệu kế.”

La Thần nhìn Khẳng Khẳng đang cười ngây ngô vô tri, nhíu mày nói: “Đây có phải là con sóc không, nó tên gì?”

Vinh Tuệ Khanh nhớ đến lời của Khẳng Khẳng đã nói với cô, vội hỏi: “Tại sao lại có người ở La gia cứ tìm con sóc tên ‘Tiểu Hoa’ vậy? Là thúc nói với họ ta có một con sóc như vậy sao?”

La Thần không vui, nói: “Sao có thể? Ta còn không nhớ tên của nó.” Dừng một chút, lại nói: “Từ trước đến nay ta không hề nói chuyện của nhóc cho người khác biết.”

Vinh Tuệ Khanh bán tín bán nghi nhìn La Thần.

La Thần thu hồi kết giới, đúng lúc người La gia xuất hiện.

Chính là cô gái lúc nãy, còn dẫn theo một cô bé, dáng vẻ cỡ mười lăm mười sáu tuổi, xinh đẹp dễ thương. Đôi mắt to tròn cười lên biến thành hình trăng lưỡi liềm.

“La cung phụng, dì ta nói ngươi gặp lại người thân, là cô bé này sao?” Cô nhóc tươi cười với Vinh Tuệ Khanh, rồi lại nhìn Khẳng Khẳng như trông thấy đại lục mới, vô cùng mừng rõ: “Đây là con sóc của ngươi hả? Xin hỏi nó tên gì vậy?”

Vinh Tuệ Khanh nói như đinh đóng cột: “Nó tên Khẳng Khẳng, chú sóc Khẳng Khẳng.”

“À?” Cô nhóc có chút thất vọng: “Không phải là Tiểu Hoa? Tiểu Hoa? Có muốn đi qua bên kia ăn nhân hạt thông với ta không? Ta còn có rất nhiều quả phỉ...” Tiếp tục thăm dò.

Khẳng Khẳng đối mặt với sự hấp dẫn của đồ ăn, nhẫn nhịn vô cùng đau khổ, nhưng biết không nhịn sẽ trúng mưu kế, chỉ có thể giả ngốc. Nó ngồi trên bàn trước mặt Vinh Tuệ Khanh, hai mắt dáo dác nhìn xung quanh, trông không có tiêu cự.

Loại động vật như vậy đa phần đều là chưa được mở thần trí, ngay cả làm linh sủng cũng không đủ tư cách.

Cô nhóc kia hơi thất vọng thở dài.

Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ, thử thăm dò: “Xin hỏi tại sao phải tìm con sóc tên Tiểu Hoa vậy? Sóc trên đời chẳng phải dáng vẻ đều na ná nhau sao.”

Cô nhóc kia dè dặt cười, dường như cảm thấy Vinh Tuệ Khanh hỏi quá nhiều, quay đầu nhìn cô gái bên cạnh: “Dì, đây không phải con sóc con muốn tìm rồi, con đi đây.” Lại nói với La Thần: “La cung phụng, chúng ta phải chuẩn bị khởi hành rồi, đi thôi.”

La Thần nhìn Vinh Tuệ Khanh, nói với cô nhóc: “La tam tiểu thư, ta muốn dẫn cháu gái ta đi cùng có được không?”

Cô nhóc kia là tam tiểu thư con vợ cả Thiên Thủy La gia, La Xảo Tư, cũng đi đến đại điển thu nhận đồ đệ của ba đại phái.

La gia là gia tộc tu chân, mặc dù trong tộc không có nhiều đại tu sĩ, nhưng mỗi thế hệ đều có con cháu có linh căn.

La Xảo Tư chính là người nổi bật ở đời này.

Vốn dĩ nàng ta chỉ có ba linh căn, ngộ tính cũng không cao, từng bị gia chủ La gia xem nhẹ, không chú trọng bồi dưỡng. Nhưng nửa năm trước, nàng ta đi chơi cùng gia đình, tới đến một ngôi miếu, sau khi quay về, ngộ tính được khai phá, rất nhanh chóng vượt qua Luyện Khí tầng một. Sau đó chưa đến nửa năm, đã Luyện Khí tầng sáu, tương đương mỗi tháng vượt qua được một tầng.

Gia chủ La gia vô cùng vui mừng, đem nàng ta thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, trợ giúp tất cả cho nàng ta, thậm chí phái chuyên gia hộ tống nàng ta đi tham gia đại điển thu nhận đệ tử của ba đại phái. Hy vọng nàng ta có thể thể hiện tài năng trước bao người, trở thành đệ tử nội môn của ba đại phái.

Chỉ là sau khi nàng ta mở rộng ngộ tính, thì thật sự có chút cổ quái. Ví như đột nhiên có hứng thú với sóc, kêu người đi tìm khắp nơi, thậm chí chỉ thẳng con sóc tên “Tiểu Hoa”. Đã từng có nhiều người bắt sóc trong núi đem đến để lĩnh thưởng, đều bị nàng ta nhìn thấu, cuối cùng chỉ giữ lại hai con sóc giải sầu thôi.

La Xảo Tư nghe La Thần lại muốn dẫn đứa cháu gái không biết từ đâu chui ra đi cùng bọn họ, cau mày nói: “Chúng ta là đi tham gia nghi thức thử luyện thu đồ đệ của ba đại phái, ngươi dẫn theo cháu gái mình, có phải không được tiện cho lắm không?”

Vết thương trên mặt Vinh Tuệ Khanh khiến nhiều người nhìn vào thấy khó chịu.

La Thần lại thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy, ta xin từ chức cung phụng La gia, các người đi mời cao nhân khác vậy.” Y lập tức bỏ gánh không làm.

La Xảo Tư tức giận. Chỉ là nghĩ đến dặn dò của gia chủ, nói La Thần là đại tu sĩ tu vi Trúc Cơ, có y dẫn đi tham gia đại điển thu nhận đệ tử của ba đại phái, chắc chắn có thể giúp đỡ một tay.

“La cung phụng khách khí rồi. Ta chỉ lo lắng cháu gái ngươi không thích nghi được quy củ của La gia chúng ta. Thật ra thêm một người thêm một đôi đũa thôi, La gia chúng ta vẫn lo được. Mọi người cùng đi đi.” Nói xong, La Xảo Tư xoay người rời đi.

Cô gái đi chung áy náy nói với La Thần: “Thần ca, để muội đi khuyên nó. Huynh biết đó, nó là viên ngọc quý của La gia, tính tình khó tránh có chút cáu kỉnh.”

Vinh Tuệ Khanh ngầm đạp La Thần một cước phía dưới.

La Thần liền ngậm miệng, chỉ gật đầu, nhìn người quay lưng rời đi.

La Xảo Tư về phòng, đóng cửa lại, vội vàng lấy ra một quyển sách nhỏ từ túi càn khôn, dùng tay nhẹ nhàng ấn xuống.

Chỉ thấy chỗ trống trên trang bìa hiện ra dòng chữ: “Có con sóc thượng cổ, không thuộc môn phái nào, có thể phá mọi kết giới, tên ‘Tiểu Hoa’. Xếp thứ hai trong các linh sủng trên ngũ châu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui