12.
Bố tôi tuyệt vọng và cuối cùng đã quay sang nhờ ông nội tôi giúp đỡ.
Ông nội tôi đã đưa bố tôi tới xin lỗi ông ngoại.
Ông ngoại tôi cau mày: “Lý do mà khu thương mại thành phố Lâm Hải giao dịch với cậu ta hoàn toàn là vì nể mặt Vương Lãng. Cậu ta có đồ tốt trong tay mà lại vứt đi.”
Bố tôi đỏ mặt không nói gì.
Ông nội không bị thuyết phục: “Con trai tôi sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi. Nó rất giỏi!”
Ông ngoại cười khẩy: “Cậu ta có năng lực như vậy sao, một chiếc vòng tay cho con gái ngoài giá thú cũng không mua nổi. Vậy có năng lực gì? Nghe nói tình nhân của cậu ta còn mặc hàng nhái cao cấp?”
Ba tôi môi run run, vẻ mặt xấu hổ, đột nhiên đứng lên: “Đừng coi thường tôi! Hôm nay tôi không cần nói chuyện gì nữa, Lý Thắng Lợi tôi sẽ chà đạp toàn bộ nhà họ Vương dưới chân.Chuyện sớm hay muộn thôi!"
Nói xong ông ấy lao ra ngoài.
Ông ngoại chậc lưỡi hai lần: “Đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp lắm phải không?”
Không biết có phải vì sự kích thích của ông ngoại hay không mà kể từ ngày đó, bố tôi không còn cho Từ Mạt Nhi mặc những bộ quần áo hàng nhái cao cấp nữa, cũng chi tiền cho Từ Tinh Tinh mua trang sức mỹ phẩm.
Ông ấy điên cuồng mua đồ cho Từ Mạt Nhi và Từ Tinh Tinh, sau đó đăng lên WeChat, cứ như thể mỗi lần mua thứ gì đó ông ta đều tát vào mặt ông cụ Vương.
Ngoài ra còn có những món đồ xa xỉ, xe hơi sang trọng và nhà ở.
Từ Tinh Tinh đăng nó lên WeChat mỗi ngày, làm Hồng Phi quay lại với cô ta.
Thỉnh thoảng Từ Tinh Tinh vẫn còn ở trong lớp @tôi: "Kỳ Kỳ, bố tôi tiêu nhiều tiền cho tôi như vậy thì phải làm sao? Cậu thuyết phục ông ấy để lại một ít tiền cấp dưỡng cho mẹ cậu được không?"
Tôi cười đáp lại cô ấy: “Cám ơn Chúa, bố cô không cần lo lắng về việc mẹ tôi đòi tiền cấp dưỡng đâu!”
Nhưng tôi không ngờ rằng Từ Tinh Tinh, một người không có tiền đồ gì, lại cho bố tôi xem lịch sử trò chuyện ấy.
Bố tôi tức giận, gọi điện cho tôi trong lúc say rượu: “Người nhà họ Vương, cứ chờ đó! Bây giờ con phớt lờ ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến con cúi đầu!”
Lòng tự trọng của bố tôi luôn được ông nội, ông ngoại, bác cả bảo vệ, chưa bao giờ bị đả kích như vậy, ông lập tức tiêu xài điên cuồng, hủy hoại toàn bộ tài sản của gia đình.
Bác cả nói bố tôi bây giờ không còn vốn để quay vòng.
Chỉ cần bác ấy kiện ông ta là xong phim.
Nhưng bố tôi không sợ, hăng say đăng wechat vào đêm khuya: "Tình yêu đích thực không có lỗi! Dù các người dùng cách nào để ép buộc tôi, tôi chỉ yêu Mạt Nhi!"
Nó khiến mẹ tôi buồn cười, sau khi cười xong, bàgọi luật sư: "Lý Thắng Lợi dùng tài sản chung của chúng tôi mua xe hơi, nhà cửa, vòng tay cho tình nhân, ông đi lấy lại cho tôi!”
Vâng, chao ôi. Mẹ tôi vẫn chưa ly hôn.
Cho nên bố tôi mua gì cho Từ Mạt Nhi, chỉ cần mẹ tôi không đồng ý, dù có hốc bao nhiêu cũng phải nhổ ra.
13.
Trong khi luật sư kiện Từ Mạt Nhi để trả lại tài sản chung của bố mẹ tôi thì bác cả cũng kiện bố tôi.
Công ty của bố tôi gần như bế tắc.
Nhưng không có nhân viên nào rời đi vì bác cả đã hứa sẽ mua lại công ty trong tương lai, các nhân viên rất vui mừng và chờ đợi bác ấy.
Bố tôi đã hỏi ý kiến luật sư và biết rằng rất có thể ông sẽ phải ngồi tù, cuối cùng ông ấy sợ hãi và ngừng phát điên la hét sẽ phá hoại gia đình họ Vương. Ông mang thuốc lá cùng rượu ngon tới gặp ông ngoại tôi.
Thật trùng hợp, khi đến nhà ông ngoại, bố tôi dẫm phải ph//ân c//hó rồi lại lăn ra ngã.
Hôm nay ông ấy không chịu đi đường bình thường, nhất quyết đi trên bãi cỏ, giẫm phải ph//ân ch//ó của Đại Hoàng. Ông ấy ngã xuống sân, ngất đi.
Ông ngoại rất sốc, vừa gọi cấp cứu khẩn cấp vừa hỏi tôi: “Bố cháu đang muốn tống tiền ông à?”
Tôi chạy ra ngoài và quan sát: “Ông ơi, bố cháu lại giẫm phải ph//ân Đại Hoàng rồi! Choáng váng quá!”
Ông ngoại cũng là người từng trải qua thăng trầm, nhưng lúc này ông có chút không chịu nổi: “Không, cậu ta bị bệnh phải không? Tại sao mỗi lần đi dạo trên bãi cỏ cậu ta lại gặp rắc rối với Đại Hoàng vậy chứ! "
Dù sao thì bố tôi lại được đưa đến bệnh viện.
Ông ngoại báo cho mọi người rồi quay người đi về nhà.
Tôi và mẹ tôi không đến, bác cả cũng không quan tâm nên lần này bố tôi không ở lại phòng VIP.
Ông ấy nằm trong phòng rất lâu mới tỉnh lại.
Bác cả quen biết giám đốc bệnh viện, sau đó tôi đến bệnh viện, nghe y tá nói rằng sau khi bố tôi tỉnh lại, Từ Mạt Nhi và Từ Tinh Tinh đã khóc trước mặt bố tôi: “Thắng Lợi, bọn họ đang bắt nạt mẹ con em! Họ đã lấy lại nhà và xe!"
Bố tôi ngạc nhiên: “Sao cô lại ở đây? Lam Mai đâu rồi?”
Ông nhìn quanh bệnh viện: "Không, tại sao tôi lại ở đây? Chẳng phải tôi đã bảo cô không được nói chuyện với tôi ở nơi công cộng sao?"
Từ Mạt Nhi bị sốc.
Bố tôi bình tĩnh lại một lúc thì kinh ngạc: “Tôi đã làm cái quái gì mà bị mất trí nhớ thế này!”