Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Vì thế Bạch Tô oán giận Mộ Vãn Vãn, cô chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, mặc kệ cô ta muốn nói gì thì nói.
Thế nhưng Bạch Tô càng như vậy lại càng khiến cho Mộ Vãn Vãn tức giận!
Bạch Tô được ưu ái nên mới không sợ hãi như thế này sau!
Tại sao cô lại có thể thản nhiên như vậy!
“Chị Bạch, tôi hy vọng cô có thể tự mình hiểu được, đừng làm ra những chuyện táng tận lương tâm như thế này nữa.

Vốn dĩ chuyện tôi và Phó Vân Tiêu kết hôn là một chuyện vui, Phó Vân Tiêu ly hôn với cô thì cô cũng đừng có ghi hận với tôi chứ.”
“Bởi vì ghi hận tôi thì cũng vô ích.”
Mộ Vãn Vãn dừng lại một lúc sau đó mới nói thêm một câu, hơn nữa lúc nói ra những lời này cô ta còn ra vẻ rất đắc ý.
Bạch Tô đã quyết định sẽ không cãi nhau với Mộ Vãn Vãn nữa, bây giờ bên ngoài cũng đã tối rồi, hơn nữa cô còn đang rất mệt mỏi nên chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc để mai còn rời đi.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn vẫn cứ đứng đây lải nhải.
Cô ta nói: “Chị Bạch, chị nên hiểu chị và Phó Vân Tiêu kết hôn chẳng qua cũng là một cái khế ước, là làm ăn.

Chắc cô Bạch cũng biết rõ mình chỉ là một công cụ trong tay Vân Tiêu thôi nhỉ!”
“Được rồi, công cụ này thật sự đã khiến cô Mộ phải lo lắng rồi, muộn thế này rồi còn phải tới đây dạy dỗ cái công cụ này.

Bây giờ công cụ đang rất mệt, có thể đi ngủ được chưa?”
Bạch Tô ngáp ngắn ngáp dài, trên mặt không chút cảm xúc.


Cô hỏi Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn lại càng tức giận hơn!
Từ nãy tời giờ cô ta nói nhiều như vậy thế nhưng Bạch Tô không để vào tai hay sao!
“Bạch Tô! Tôi nói cho chị biết, bây giờ cô lập tức thu dọn đồ đạc sau đó ra khỏi đây cho tôi! Đừng có ở trong căn phòng mà Vân Tiêu bỏ tiền ra thuê cô nữa!”
Mộ Vãn Vãn nổi giận đứng dậm chân tại chỗ.
Bạch Tô thật sự cảm thấy vô cùng phiền phức, cô cảm thấy nếu như mình không dọn ra khỏi đây thì Mộ Vãn Vãn thật sự sẽ đứng đây giằng co với cô cả đêm mất.
Cô xoay người nhìn đồ đạc trong phòng sau đó bất lực nhìn Mộ Vãn Vãn.
“Cô Mộ, cô cũng biết hôm nay tôi chạy ra ngoài chỉ mặc mỗi bộ quần áo của đàn ông mà.

Bây giờ quần áo đều đã bị Phó Vân Tiêu ném hết đi rồi, sao tôi có thể mặc quần áo tắm ra ngoài được chứ.

Vì thế nếu như cô Mộ có thể đổi quần áo cho tôi thì tôi sẽ đi ngay lập tức, nếu nhưng không thể đổi thì tôi đi ngủ trước đâu.”
Nói xong câu đó Bạch Tô liền xoay người vào phòng sau đó khóa cửa lại, cô không muốn lãng phí thời gian với Mộ Vãn Vãn nữa.
Mộ Vãn Vãn thấy cánh cửa bị đóng lại thì nổi trận lôi đình!
Sau khi Bạch Tô đóng cửa lại cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Thế nhưng chưa được bao lâu cô đã không còn cảm thấy dễ chịu nữa.
Vì sao cô lại cảm thấy như vậy chứ?!
Bạch Tô đứng dựa lưng vào cửa, trong lòng chỉ cảm thấy rất khó chịu.
Sự bình tĩnh khi đối mặt với Mộ Vãn Vãn đã dần dần tan biến, cô không biết tại sao mình phải ở đây giằng co với Mộ Vãn Vãn nữa.
Thực ra những lời mà Mộ Vãn Vãn nói đều đúng.

Đối với Phó Vân Tiêu, cô chỉ là một công cụ.

Mà công cụ khi dùng xong rồi thì sẽ nhanh chóng bị đá đi.
Trong lòng cô đều rất rõ những điều đó thế nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu!
Bạch Tô đứng ở cửa một hồi lâu, khi tâm trạng đã dịu lại thì bên ngoài lại truyền tới tiếng đá cửa.
Bạch Tô vừa mới mở cửa ra thì Mộ Vãn Vãn đã vứt quần áo xuống đất: “Mặc vào rồi nhanh cút đi!”
Bạch Tô lạnh lùng nhìn Mộ Vãn Vãn say đó đóng cửa lại.
Cô nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào sau đó rời đi…
Vốn dĩ cô cũng chẳng mang theo đồ gì nên lúc rời đi cũng rất là nhẹ nhàng, thế nhưng trong lòng cô lại không hề nhẹ nhõm!
Từ lúc nào mà cô đã bắt đầu để tâm tới những lời mà Mộ Vãn Vãn nói tới? Đặc biệt là Phó Vân Tiêu không có tình cảm gì với cô, cô chỉ là công cụ để hắn lợi dụng!
Sau khi Bạch Tô bỏ đi, Mộ Vãn Vãn liền chui vào phòng sau đó bắt đầu lục tung căn phòng lên, thậm chí cả thùng rác cũng không bỏ qua.
Bên trong ngoại trừ một số đồ ăn thừa ra cũng không có loại rác gì khác, bao gồm cả giấy vệ sinh hay những biện pháp tránh thai gì đó cũng không có.


Lúc này Mộ Vãn Vãn mới nhẹ nhõm được đôi chút.
Sau khi cô ta kiểm tra xong hết tất cả rồi mới vui vẻ đi ra ngoài.

Thế nhưng cô ta vừa mới đi ra thì phát hiện Bạch Tô quên mang theo điện thoại.
Đúng lúc có một cuộc điện thoại gọi tới, bên trên chỉ hiện thị một chữ A.
Như vậy số điện thoại này nằm trong danh bạ ưu tiên.
Tại vì bình thường khi lưu tên bằng một chữ số hay một chữ cái thì đều là những người rất đặc biệt.
Mộ Vãn Vãn không hề nghĩ ngợi gì mà đã bắt máy.
Cô ta nín thở, không nói gì cả.

Phía bên kia đầu dây truyền tới giọng nói của Phó Vân Tiêu: “Không cần lo lắng chuyện scandal đâu, tôi đã xử lý xong hết rồi.

Bây giờ đám phóng viên dưới nhà có lẽ cũng đã tản đi rồi, nếu như cô muốn về nhà thì bây giờ tôi sẽ qua đón cô rồi đưa cô về.”
Lại còn muốn đưa Bạch Tô về ư!
Mộ Vãn Vãn nắm chặt điện thoại trong tây, không trả lời mà đã cúp điện thoại.
Scandal đã xử lý xong rồi, thế mà người đầu tiên mà Phó Vân Tiêu gọi điện thông báo lại là Bạch Tô.
Cả ba người bọn họ đều dính vào scandal này thế nhưng tại sao người đầu tiên mà Phó Vân Tiêu thông báo lại là Bạch Tô!
Mộ Vãn Vãn cầm điện thoại của mình lên để kiểm tra và xác nhận lại một lần… Quả nhiên điện thoại của cô ta không hề có một cuộc gọi nào cả.

Tất cả các mạng xã hội hay điện thoại đều không nhận được một tin nhắn nào từ Phó Vân Tiêu!
Phó Vân Tiêu không hề đi tìm cô ta.
Mộ Vãn Vãn vô cùng tức giận, cô mở điện thoại của Bạch Tô ra sau đó tìm kiếm tên của Phó Vân Tiêu sau đó cho hắn vào danh sách đen!
Làm cho hắn vĩnh viễn không thể gọi được cho Bạch Tô, làm cho Bạch Tô vĩnh viễn không nhận được điện thoại của hắn.
Thế nhưng khi cô ta mở danh bạ lên rồi tìm kiếm cái tên A đó thì nhìn thấy con số hiển thị ở phía dưới, cô ta ngây người…

“186…”
Mộ Vãn Vãn không tin nổi vào mắt mình, cô ta lấy điện thoại của mình sau đó nhanh chóng tìm số điện thoại của Phó Vân Tiêu.
Thực ra cô ta không cần tìm vì số điện thoại của Phó Vân Tiêu đã được cô ta thuộc lòng rồi.
Thế nhưng cô ta vẫn phải xác nhận lại, phải xác nhận!
Lúc tìm được số điện thoại của Phó Vân Tiêu, Mộ Vãn Vãn đã không thể đứng vững được nữa, cô ta từ từ trượt xuống.
Bởi vì cô ta nhớ đầu số điện thoại của Phó Vân Tiêu là 166, không hề giống với số mà Bạch Tô lưu trong máy.
Chẳng trách mối lần cô ta liên lạc với Phó Vân Tiêu lại khó khăn như vậy!
Vì thế… trước nay Phó Vân Tiêu chưa từng có ý định để cô ta bước vào cuộc sống của hắn, có phải thế không?!
Mộ Vãn Vãn cắn chặt môi, nước mắt từ từ chảy xuống.
Cô ta yêu Phó Vân Tiêu lâu như vậy, vì Phó Vân Tiêu mà trở về nước, thậm chí… còn khúm núm ở lại bên cạnh Phó Vân Tiêu! Thế mà vẫn không thể vượt qua một người vợ trên khế ước ư?!
Mộ Vãn Vãn thật sự rất muốn cười!
Cô ta tình nguyện về nước, chỉ có mình cô ta còn giữ thứ tình cảm này mà thôi.

Cô ta cho rằng khi quay đầu lại Phó Vân Tiêu vẫn sẽ chờ mình thế nhưng thực ra tất cả đều là giả dối!
Giả dối… tất cả đều là giả dối!
Mộ Vãn Vãn cười đến thất thanh.

Cô ta cầm điện thoại của Bạch Tô ném thẳng ra ngoài cười sổ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận