Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


“Anh còn nhớ cái lần xảy ra tình một đêm không? Người đó rất có khả năng là Bạch Tô.

Bạch Tiểu Bạch không phải con gái của Vương Tiểu Đồng, con bé là con của Bạch Tô! Nói cách khác, rất có khả năng Bạch Tiểu Bạch chính là con của anh và Bạch Tô đấy!”
Phó Vân Tiêu đứng sững lại, hắn quay lại nhìn Từ Sắt chằm chằm, đôi lông mày nhíu chặt.
Ánh mắt giống như muốn xuyên thủng người Từ Sắt.
Từ Sắt bị ánh mắt của Phó Vân Tiêu làm cho run rẩy, không dám đưa tờ xét nghiệm ra nữa.

Thế nhưng cuối cùng Từ Sắt vẫn lấy hết dũng khí đưa tờ xét nghiệm cho Phó Vân Tiêu.
“Anh xem đi.”
Để Phó Vân Tiêu tin hơn, Từ Sắt còn cố gắng kể bịa lại câu chuyện đã lên kế hoạch từ tối qua một cách hợp lý nhất có thể.
“Cái đó… vốn dĩ hôm qua em nói chuyện với Vương Tiểu Đồng, sau đó có nhắc đến chuyện tình đáng tiếc giữa anh và Bạch Tô.

Bọn em có nói qua nói lại thì đột nhiên phát hiện ra 5 năm trước hai người đã từng gặp nhau, mà lần đó… có thể hai người đã phát sinh quan hệ rồi!”
“Vương Tiểu Đồng nói với em thực ra Bạch Tiểu Bạch không phải là con gái của cô ấy.

Bạch Tô vì muốn chăm lo cho Bạch Tiểu Bạch nên năm đó chị ấy mới lựa chọn việc lấy anh, chị ấy đã lừa anh, sau đó cứ luẩn quẩn mãi trong những lời nói dối đó.”
Những lời nói phía sau Phó Vân Tiêu đã nghe không lọt tai nữa, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tờ giấy xét nghiệm trong tay.
Sau đó hắn nghiêm túc nhìn về phía Từ Sắt, hỏi anh ta một câu: “Vương Tiểu Đồng đang ở đâu?”

Sau đó hắn quay sang dặn dò thư ký Lâm Đạt: “Lập tức gọi điện cho Bạch Tô kêu cô ấy tới đây gặp tôi!”
Kết quả, Từ Sắt còn chưa kịp trả lời câu hỏi Vương Tiểu Đồng đang ở đâu cho Phó Vân Tiêu thì điện thoại của anh ta đã đột ngột đổ chuông.
Là điện thoại quản gia của nhà Từ Sắt gọi tới.
Anh ta vội vàng bắt máy, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói cuống cuồng của quản gia: “Cậu chủ, không xong rồi.

Không thấy cô bé kia đâu cả.”
“Cái gì? Không thấy con bé đâu á? Bạch Tiểu Bạch đi đâu rồi Không phải tôi kêu các người chơi cùng với con bé sao?
Từ Sắt diễn theo kịch bản Vương Tiểu Đồng đã vẽ ra.
Trong lòng anh ta còn thầm khen diễn xuất của quản gia nhà mình cũng ra gì phết.
Thế nhưng Từ Sắt còn chưa nói xong, quản gia đã vội vàng nói: “Vốn dĩ chúng tôi vẫn chơi cùng cô bé thế nhưng đột nhiên cô bé muốn đi vệ sinh nên chúng tôi đã đưa cô bé đi.

Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì mà khi chị Trương vào xem thì không thấy cô bé đâu cả.”
Haiz, ông quản gia lại còn thêm mắm dặm muối cho vở kịch này nữa chứ.
“Được, tôi biết rồi.

Bây giờ mọi người nhanh chóng đi tìm đi, tôi sẽ về ngay đấy!”
Từ Sắt lập tức giả bộ cuống cuồng cúp điện thoại sau đó hướng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu ở bên cạnh cũng đã nghe thấy rất rõ ràng, gương mặt hắn tái mét sau đó dặn dò mấy người phía sau: “Thông báo cho Mộ Vãn Vãn tạm hoãn hôn lễ lại.”
“Lập tức điều động tất cả các vệ sĩ mau tới biệt thự nhà họ Từ tìm Bạch Tiểu Bạch!”
“Vâng!”
Lâm Đạt vội vàng trả lời.
Sau đó cô ấy do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi lại Phó Vân Tiêu: “Vậy cô Bạch thì sao ạ? Có cần thông báo cho cô ấy không? Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại hỏi cô ấy đang ở đâu rồi, cô ấy nói cô ấy đang ở phòng trang điểm cô dâu với Mộ Vãn Vãn.
“Được, để tôi đi tìm cô ấy!”
Mọi chuyện xảy ra quá gấp, Tô Sắt thấy Phó Vân Tiêu bố trí và xử lý một cách nhanh chóng và dứt khoát như vậy thì anh ta sững người, không biết nên trả lời thế nào nữa.
Bởi vì… Từ Sắt đột nhiên phát hiện vở kịch này đang dần trở nên phức tạp, không còn đơn giản giống như lúc anh ta và Vương Tiểu Đồng nghĩ nữa.
Phó Vân Tiêu nhanh chóng đi tới phòng trang điểm cô dâu của Mộ Vãn Vãn.
Từ Sắt không biết làm thế nào nên chỉ đành vội vàng đi theo.
Vốn dĩ Mộ Vãn Vãn mặc xong váy cưới thì quay sang ra oai với Bạch Tô.

Thế nhưng cô ta vừa mới vênh váo đắc ý xong thì đột nhiên có một người vội vã xông vào phòng nói với Mộ Vãn Vãn: “Cái đó… tổng giám đốc Phó nói tạm hoãn hôn lễ lại.”
Nụ cười trên gương mặt Mộ Vãn Vãn chợt cứng đờ, cô ta khó tin nhìn về phía người vừa chạy tới báo tin.
“Đây là ý gì?”
Cô ta nâng váy cưới lên muốn chạy ra ngoài tìm Phó Vân Tiêu để hỏi cho rõ.

Thế nhưng cô ta còn chưa ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy Phó Vân đang vội vàng đi tới.
Lúc Phó Vân Tiêu nhìn thấy Mộ Vãn Vãn thì cũng là lúc hắn nhìn thấy Bạch Tô mặc bộ đồ đen đang đứng ở phía sau.
Ánh mắt của hắn không hề dừng lại trên người Mộ Vãn Vãn một giây một phút nào mà chỉ vội vàng tiến lên nắm tay Bạch Tô kéo ra ngoài.
Bạch Tô hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cô cố gắng rút tay mình ra khỏi tay Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng không có tác dụng, Phó Vân Tiêu lại càng nắm chặt hơn.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Bạch Tô bị Phó Vân Tiêu lôi đi, cô ở phía sau lớn tiếng nói: “Phó Vân Tiêu, mau buông tôi ra!”
Phó Vân Tiêu lạnh lùng quay đầu lại nhìn Bạch Tô: “Bây giờ không phải là lúc nói mấy chuyện này đâu.

Một hai câu không thể giải thích rõ cho em biết được, bây giờ mau tới biệt thự của Từ Sắt!”
“Không thể giải thích rõ? Vậy đến biệt thự nhà Từ Sắt làm gì!”
Bạch Tô nổi đóa.
Chuyện Mộ Vãn Vãn giấu Bạch Tiểu Bạch đi chắc chắn Phó Vân Tiêu cũng tham gia.

Chắc chắn bọn họ là người một giuộc.
Kết quả Phó Vân Tiêu lại hung hãn kéo cô đi như thế này ư!
Lúc này Mộ Vãn Vãn cũng sốt rột theo.
Lúc Bạch Tô đang cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi Phó Vân Tiêu thì Mộ Vãn Vãn nhân cơ hội tiến lên, cô ta dang tay ra chặn đường đi của Phó Vân Tiêu.
“Có phải anh muốn đổi cô dâu nên dẫn Bạch Tô bỏ trốn không?”
Trên hàng lang không có cánh truyền thông mà chỉ lác đác vài nhân viên công tác.
Mộ Vãn Vãn không chút kiêng dè hỏi.
Ánh mắt của Phó Vân Tiêu thâm trầm mà lạnh lẽo, hắn nhìn Mộ Vãn Vãn sau đó nói một câu: “Xin lỗi, bây giờ anh có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý.”
“Hơ.”

Mộ Vãn Vãn cười lạnh, đôi mắt bắt đầu long lanh nước, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Còn chuyện gì có thể quan trọng hơn hôn lễ ngày hôm nay được chứ?”
Câu nói này là câu chất vấn, trong đó còn mang theo chút đau lòng và chua xót.
Thế nhưng câu nói tiếp theo mà Mộ Vãn Vãn nói lại có ý uy hiếp.
“Phó Vân Tiêu, hôn lễ hôm nay là ngày rất quan trọng đối với chúng ta.

Đặc biệt là anh đấy, nó là một sự thay đổi vô cùng lớn.”
Ánh mắt của Phó Vân Tiêu vẫn thâm trầm như cũ.
Thế nhưng hắn lại nắm chặt lấy cổ tay của Bạch Tô.
Sau đó để lại cho Mộ Vãn Vãn một câu: “Anh có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý.”
Bạch Tô hoàn toàn không hiểu Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn đang làm gì.

Thế nhưng cô không muốn bị Phó Vân Tiêu bắt đi như thế này.
Bạch Tô lùi lại phía sau sau đó cố gắng hết sức rút tay mình ra khỏi tay Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng vô ích.
Phó Vân Tiêu muốn dắt Bạch Tô đi thế nhưng cô luôn vùng vẫy.
Phó Vân Tiêu liếc nhìn Bạch Tô, hắn không hề lên tiếng khuyên nhủ hay thuyết phục gì mà chỉ tiếng lên phía trước sau đó cúi người xuống bế Bạch Tô lên rồi nhanh chóng bế cô lên xe..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận