Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Bạch Tô hành động rất phối hợp với sự sắp đặt của Phó Vân Tiêu, sau khi Phó Vân Tiêu nói xong câu này, cô nhẹ nhàng đáp một câu được.
Sau đó, cô liền đi theo Phó Vân Tiêu vào chỗ ngồi.
Thấy Bạch Tô rõ ràng đứng về phía Phó Vân Tiêu, Lâm Lập dường như cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc, mà chỉ mở hợp đồng ra, nói với Phó Vân Tiêu, "Tổng giám đốc Phó, đây là kế hoạch liên quan tới việc công ty chúng tôi đầu tư vào các ngành công nghiệp dưới quyền của tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Phó có thể xem trước một chút."
Phó Vân Tiêu nhíu mày, nhưng vẫn mở ra tập tài liệu mà Lâm Lập đưa đến.
Mặc dù Bạch Tô đã làm việc với Phó Vân Tiêu trong một thời gian dài, nhưng về phương diện làm thư ký, có rất nhiều kỹ thuật phân tích số liệu kinh doanh các thứ, cô không thể hiểu được.
Lúc đó trong lòng cô chỉ có y học, cho nên mới đem tất cả tâm tư đặt ở chỗ khác, về phần làm thư ký...!Đại khái chính là thân phận khác khi cô đóng vai làm vợ của Phó Vân Tiêu.
Cho nên, khi Phó Vân Tiêu cùng Lâm Lập đang so sánh và thương lượng về các số liệu, Bạch Tô cũng không hiểu hai người đang nói cái gì.
Chỉ cần một sai sót nhỏ thôi là có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của toàn doanh nghiệp!
Bạch Tô chỉ biết thán phục dung lượng não to lớn của hai người này.
Phó Vân Tiêu luôn có khả năng ghi nhớ rất tốt, đặc biệt là rất nhạy cảm với các con số.
Và Lâm Lập cũng như vậy, cũng có khả năng ghi nhớ rất lâu, Phó Vân Tiêu nói lên một con số cùng với ý nghĩa đại biểu của con số đó, căn bản không cần xem lại tài liệu.
Lâm Lập cũng vậy.
Hai người bọn họ không ngừng nói về các số liệu mà mình nghi ngờ, ngay cả đội ngũ thư ký của Lâm Lập cũng đang lật giở các tài liệu để tìm những nội dung mà họ nói.
Thậm chí, ngay cả đội kế toán của Lâm Lập cũng đang liều mạng tính toán, xem thay đổi của những con số này ảnh hưởng bao nhiêu đến sự tồn tại của xí nghiệp.
Bạch Tô...!Là thư ký của Phó Vân Tiêu, lúc này cũng có chút dư thừa!
Suy cho cùng...!Cô cũng chưa đọc qua tài liệu này, cô thật dư thừa khi tới đây.
Thật sự không biết tại sao Phó Vân Tiêu lại đem cô đến đây, để cô xuất hiện ở cuộc họp này!
Cô nghi ngờ, Phó Vân Tiêu cố tình làm vậy.
Nhưng...!Lần này, dường như Phó Vân Tiêu cũng không cần thư ký.
Bởi vì Phó Vân Tiêu căn bản cũng không cần thư ký để nhắc nhở những số liệu đó, thậm chí còn dùng thực tế để chứng minh, những nhân viên kia của Lâm Lập cũng đều có chút dư thừa.
Một chút sai lệch nhỏ hắn cũng có thể tìm ra được.
Những số liệu đó hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Trong lúc hai người đó đang đối đầu, Bạch Tô lại cảm thấy có phải là do mình đã nghỉ làm quá lâu rồi không? Tại sao lại...!Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi như vậy?
Hơn nữa, đi họp cùng Phó Vân Tiêu là một bài kiểm tra tinh thần và thể chất, Phó Vân Tiêu này từ trước đến giờ luôn có một tinh thần và thể lực vô cùng tốt, Bạch Tô cũng không thể theo kịp tiết tấu của Phó Vân Tiêu, vậy mà Lâm Lập vẫn có thể theo kịp.
Cuộc họp đi đến một nửa, Bạch Tô đã cảm thấy có chút không chịu nổi rồi.
Não cô xoay quanh môi lưỡi của hai người kia, quay vòng vòng, liền vô thức cảm thấy mệt mỏi...
Cô có chút không nhịn được ngáp một cái, liền vội vàng che miệng, sau đó có chút ngượng ngùng đứng dậy giả vờ đi vệ sinh, đi ra ngoài hít thở không khí.
Rõ ràng mấy người này đều đang uống trà nói chuyện, nhưng vẫn không thể giải quyết được vấn đề, nội dung của cuộc họp này thật làm người khác đau đầu.
Bạch Tô cảm thấy có chút khó hiểu.
Cô đi vào phòng vệ sinh, hất một chút nước lạnh vào mặt để mình tỉnh táo lại, lúc này cô mới cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.
Bạch Tô liền vội vàng quay trở về nơi Phó Vân Tiêu đang làm việc.
Kết quả, cô vừa đẩy cửa ra, lại nhìn thấy...!Mọi người hình như đang bắt đầu dọn dẹp tài liệu giấy bút trước chỗ ngồi của mình, rõ ràng là đã họp xong, chuẩn bị rời đi rồi...
Bạch Tô trong nháy mắt sững sờ.
"Kết thúc rồi?"
Cô đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu nhìn lại một chút với vẻ khó tin, chớp chớp mắt một cái, hỏi.
Khóe môi Phó Vân Tiêu cong lên, trực tiếp đưa tài liệu vào tay Bạch Tô, "Cầm tài liệu, chúng ta có thể đi rồi."
Bạch Tô kinh ngạc, nhưng vẫn nghe theo Phó Vân Tiêu, cầm lấy tài liệu Phó Vân Tiêu đưa tới, rồi cùng Phó Vân Tiêu đi ra cửa.
Trước kia, Bạch Tô dám lấy ký ức ra bảo đảm, Phó Vân Tiêu tuyệt đối không bao giờ dắt tay cô vào thang máy sau khi bàn xong chuyện làm ăn.
Thậm chí...!Lúc cô và Phó Vân Tiêu yêu nhau cũng không cần nắm tay.
Họ thể hiện tình yêu khá là thẳng thắn.
Kết quả! Lần này, Phó Vân Tiêu lại chủ động đem bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy bàn tay mịn màng của Bạch Tô, Bạch Tô không ngờ rằng, đầu ngón tay mình khẽ run lên tránh né, nhưng vẫn bị Phó Vân Tiêu nắm chặt.
Tay hắn vừa dày vừa ấm, cộng thêm việc hắn cố ý tăng thêm lực.
Nên Bạch Tô muốn rút về cũng không được.
Chỉ có thể để mặc cho Phó Vân Tiêu nắm tay mình, từ từ đi xuống lầu.
Đến khi hoàn toàn ra khỏi công ty của Lâm Lập, Phó Vân Tiêu vẫn nắm chặt tay cô.
Đến hầm đậu xe, Phó Vân Tiêu vẫn nắm tay cô.
Lúc Bạch Tô muốn rút ra, lại bị Phó Vân Tiêu lo lắng nhắc nhở một câu, "Đừng, có camera giám sát."
Bạch Tô cũng không biết tại sao, có thể là do bầu không khí căng thẳng và bí ẩn mà Phó Vân Tiêu đem lại không tốt cho lắm.
Nên cô chỉ vì một câu nói mà bị hù dọa, liền quên mất phải đem tay rút ra.
Mặc cho Phó Vân Tiêu nắm tay cô lên xe, thời điểm xe lăn bánh, mới buông tay cô ra.
Bạch Tô cảm thấy tim mình đập thình thích, nhưng càng thêm nghi ngờ, "Phó Vân Tiêu...!Anh đang làm gì vậy?"
Bạch Tô thật sự không nhịn được nữa, nhìn Phó Vân Tiêu hỏi.
Nhưng Phó Vân Tiêu chỉ xoay người nhìn Bạch Tô một chút, cũng không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại chỉ nhẹ nhàng khom người giúp Bạch Tô thắt dây an toàn...
Bạch Tô lại càng buồn bực.
"Phó Vân Tiêu, anh đang làm cái gì vậy?"
Vì đã quá lâu cô không làm việc với Phó Vân Tiêu, nên...!phong cách làm việc của Phó Vân Tiêu thay đổi rồi?
Bạch Tô khó hiểu
Phó Vân Tiêu cười khẽ, "Không vì cái gì cả, chỉ là muốn cầm tay em thôi, không được sao?"
Giọng nói này còn vô cùng khí thế.
Không chỉ có như vậy, nói xong còn khởi động xe rời đi...
Thật ra Bạch Tô không hỏi chuyện nắm tay.
Dù sao quan hệ của hai người bọn họ, chuyện thân mật hơn cũng đã làm qua, nắm tay, có thể nắm thoải mái.
Việc Bạch Tô muốn hỏi chính là...!Rõ ràng cô cái gì cũng không biết, tại sao sáng nay lại dẫn cô đi theo?
Nghĩ như vậy, Bạch Tô liền tự nhiên hỏi." Rõ ràng anh đã chuẩn bị tốt như vậy, không cần phải có thư ký nhắc nhở, hơn nữa tôi cũng không biết phải nhắc nhở như thế nào, tại sao còn đưa tôi theo?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui