Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Cái cô Mộ Vãn Vãn này điên rồi sao? Tại sao cứ phải luôn tìm đến nhà của cô cơ chứ?
Bạch Tô cảm thấy nằm ở nhà là một lựa chọn sáng suốt.
Thậm chí cô còn không dám nhìn ra bên ngoài.
Cô ở trong phòng mà thấp thỏm giống như kẻ trộm, cuối cùng cô cũng lên giường ngủ.

Đêm hôm nay Phó Vân Tiêu không về.
Đợi đến khi trời sáng, Bạch Tô đứng dậy bước vào phòng tắm vừa tắm xong bước ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
Phó Vân Tiêu đã về nhưng không phải là anh tự về mà là được Phó Vân Tỉ vác về, rõ ràng là đã uống rượu.
“Sao lại uống nhiều rượu thế này?”
Bạch Tô không hiểu nhìn Phó Vân Tiêu hỏi một câu.
Phó Vân Tỉ bày ra cái bộ mặt không biết gì, mãi sau khi đưa Phó Vân Tiêu lên giường mới nói: “Có lẽ là thất tình.”
Câu nói này khiến cho Bạch Tô càng không biết phải làm sao để tiếp nhận nữa.
Cô không thể khiến Phó Vân Tiêu thất tình, suy cho cùng họ chưa từng yêu.

Vậy...khả năng thất tình chính là do Mộ Vãn Vãn rồi.
Chẳng trách tối qua Mộ Vãn Vãn tìm đến nhà.
Phó Vân Tỉ sau khi đặt Phó Vân Tiêu lên giường, vươn người ngáp một cái: “Ôi, cùng anh hai uống rượu mà mệt quá đi, em về trước đây.”
Vừa nói xong Phó Vân Tỉ liền rời di.
Bạch Tô một lần nữa quay lại, vừa bước vào phòng đúng lúc nhìn thấy Phó Vân Tiêu mơ mơ màng màng đứng dậy chuẩn bị đi về hướng phòng tắm.
“Chồng, anh muốn làm gì?”
Bạch Tô không hiểu liền vội vàng chặn Phó Vân Tiêu lại.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu chỉ ngẩng đầu nhìn Bạch Tô một cái và nói: “Tắm uyên ương.”

“.......”
Bạch Tô sững người một lát: “Được được được em dìu anh đi.”
Cô thực sự không thể trơ mắt nhìn Phó Vân Tiêu lảo đảo một mình bước vào phòng tắm, sợ anh không cẩn thận sẽ bị trượt ngã.
Vậy nên, cô dìu anh đến phòng tắm vừa muốn mở vòi hoa sen thì Phó Vân Tiêu lại dùng sức kéo cô ngã vào trong bồn tắm, Bạch Tô không kịp phản ứng liền bị hôn.
Mang theo mùi rượu thoang thoảng thế nhưng hành động lại giống như không hề bị ảnh hưởng bởi uống rượu quá nhiều mà nhẹ nhàng lưu loát như nước chảy.
Thậm chí còn mở được vòi nước nóng, cả người Bạch Tô trong chốc lát đều đã ướt đẫm.
“Ngoan nào! Đừng làm loạn.”
Thật không dễ dàng gì mới thoát khỏi lòng Phó Vân Tiêu, Bạch Tô lau nước trên mặt, một bên áp chế hành động tiếp theo của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cau mày nhìn Bạch Tô từ từ rút điện thoại từ trong túi áo ra.
Lần này, Bạch Tô càng sững sờ.
Chỉ thấy Phó Vân Tiêu ném điện thoại lên cái tủ ở bên cạnh, vẫn mặc áo tiếp tục tắm còn quần áo trên người Bạch Tô đều đã ướt hết.
Cô muốn đi tới giúp Phó Vân Tiêu cởi bỏ quần áo để anh thoải mái hơn một chút.

Nhưng vừa mới cởi được một cái cúc áo thì điện thoại của Phó Vân Tiêu lại kêu lên.
Vừa bị ngâm trong nước nhưng điện thoại không hề bị hỏng.
Bạch Tô nhăn mày, không cần xem tên người gọi đến Phó Vân Tiêu đã tắt máy, điện thoại lại kêu lên hai lần nhưng Phó Vân Tiêu vẫn như cũ không nghe.
Cuối cùng điện thoại cũng không kêu nữa.
Bạch Tô tiếp tục: “Hôm nay sao anh uống nhiều thế? Nào...chúng ta cởi quần áo được không?”
Bạch Tô dụ dỗ Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu chỉ ngước hai tròng mắt lên nhìn Bạch Tô, mặc dù uống nhiều nhưng anh vẫn khí thế như cũ.
“Không được!”
Một lúc lâu sau Phó Vân Tiêu hai mắt híp lại nói.
“Em không cảm thấy ở trong bồn tắm không cởi quần áo có phải rất...không thoải mái?”
Bạch Tô thử thương lượng với Phó Vân Tiêu.
“Ừ, em cởi giúp anh.”
Phó Vân Tiêu xem như đã đồng ý, Bạch Tô nắm bắt cơ hội nhanh chóng giúp Phó Vân Tiêu cởi quần áo.

Nhưng tay cô chưa kịp chạm vào khuy áo thì đã bị Phó Vân Tiêu nắm chặt lấy.
“Dùng miệng cởi.”
“.........”
Phó Vân Tiêu vừa nói xong thì nhắm mắt lại giống như đang chờ đợi.
Bạch Tô cắn răng nói: “Được.”
Dù sao thì anh đang nhắm mắt nên sẽ không biết là dùng miệng hay không dùng miệng nên cô thử dùng tay để cởi.

Thật may không có chuyện gì, thành công cởi hết cúc áo Phó Vân Tiêu không hề hay biết.
Bạch Tô vẫn tiếp tục.
Cô giúp anh cởi hết trên rồi lại tiếp tục cới xuống dưới Phó Vân Tiêu bỗng nhiên mở mắt.
Dọa Bạch Tô giật mình Phó Vân Tiêu chỉ nói với Bạch Tô: “Để anh, em nắm chặt lấy nó.”
Vừa nói anh vừa đưa cánh tay cho Bạch Tô.

Bạch Tô sững sờ.....cầm chặt tay Phó Vân Tiêu là có ý gì?
Cô làm theo.
Phó Vân Tiêu cởi hết quần áo xong liền ngủ thiếp đi.
Bạch Tô tốn rất nhiều sức lực, mất hai tiếng đồng hồ mới kéo Phó Vân Tiêu ra khỏi phòng tắm đặt lên trên giường.

Giúp anh đắp chăn chăm sóc cho anh thật tốt rồi mới được đi tắm rửa đi làm.
Bởi vì Phó Vân Tiêu đang ngủ Bạch Tô đành phải ngồi tàu đi làm nên cô đến muộn.

Cô vừa bước vào công ty liền thấy ánh mắt mọi người cứ luôn chăm chú nhìn cô.
Cho đến khi cô ngồi xuống bàn làm việc thì cái nhìn đó càng thêm sâu.
“Sao vậy?”
Bạch Tô cuối cùng không chịu được bèn hỏi người đang ngồi.
Kết quả là mặt của cô thư kí vì ngại mà đỏ cả lên, một lúc lâu sau mới nói: “Em gửi cho chị xem cái đoạn ghi âm này nhé.”
Bạch Tô chỉ nghe thấy âm thanh rất quen thuộc truyền ra từ đoạn ghi âm, giọng nói này chính là cô.
“Anh hôm nay tại sao lại uống nhiều rượu như vậy? Nào...Chúng ta cởi quần áo được không?”
“Không được!”
Giọng nói này là của Phó Vân Tiêu.
“Em không cảm thấy ở trong bồn tắm không mặc quần áo có phải rất....không thoải mái?”
“Ừ, em giúp anh cởi.”
“Dùng miệng cởi.”
“Được.”
“Để anh, em nắm chặt lấy nó.”
Bạch Tô nghe xong đoạn hội thoại cảm thấy rất kì lạ, mặt tất cả mọi người đều đỏ hết lên.
Mà ánh mặt mọi người lúc này càng thêm chân thành, đều là bộ mặt mong chờ Bạch Tô nói ra chân tướng sự thật.
Bởi vì không có hình ảnh, chỉ có âm thanh nghe vô cùng mập mờ.
“Thư kí Bạch dùng miệng cởi quần áo cho tổng giám đốc sao?”
Thật biết đùa......

Một chị thư kí thường ngày khá thân thiết thử hỏi dò Bạch Tô.
Bạch Tô cắn răng nói: “Không phải, hiểu nhầm thôi.”
Bây giờ dù có hiểu lầm thì cũng không thể rửa sạch được nhé.

“Thế cuối cùng nắm chặt nó là nắm cái gì thế?...của tổng giám đốc”
“Cánh tay!”
Bạch Tô vội vàng giải thích.
“Làm sao có thể chứ!”
Văn phòng lập tức như bị nổ tung, mọi người đồng thanh nói: “Trong đoạn ghi âm này rõ ràng là quần áo đều đã cởi hết rồi, chắc chắn cái cần nắm là cái....của tổng giám đốc....cái.....ừ hứ em hiểu chứ!”
“........”
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!
Mặt Bạch Tô đỏ lúng túng không gì có thể hình dung được, nếu lúc này có một cái lỗ cô nhất định sẽ chui xuống đó!
Bạch Tô cắn răng nói: “Không phải, là cánh tay.”
“Không sao, không sao mọi người đều biết em chắc chắn sẽ rất ngại nhưng không sao cả!”
“Mọi người lấy cái đoạn ghi âm này ở đâu vậy?”
Bạch Tô thật sự rất muốn giải thích để lấy lại sự trong sạch của bản thân nhưng cô phải bình tĩnh.
Không có thời gian giải thích với mọi người, bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là nhanh chóng xóa cái đoạn ghi âm này đi không thể để nhiều người hiểu lầm hơn nữa!
“Trên weibo hôm nay đăng tin rồi tổng giám đốc Phó luôn là người đáng để tin tưởng!”
Bạch Tô bị dọa đến mức vội vàng lên weibo xem!
Mọi người nói đều là sự thật!
Hơn trăm triệu lượt share và hơn trăm triệu bình luận, đáng sợ hơn là....người đăng cái đoạn tin này chính là: “Phó Vân Tỉ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận