Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Nhà họ Phó.

Tối nay trăng vô cùng sáng, chiếu sáng toàn bộ nhà họ Phó cho dù không cần đèn cũng sáng như ban ngày.

Ông Phó đứng ở cửa sổ vừa ngắm ánh trăng bên ngoài, vừa thở dài một cái.

Qua hồi lâu, mới cùng quản gia nói một tiếng, "Lập tức đi điều tra cho tôi tin tức của Bạch Tuyết những năm qua!"
Do dự và lo lắng nói, ông Phó không nhịn được liền ho khan.

Quản gia cuống quít chạy tới bên cạnh ông Phó đích, cho dì Lưu nhanh chóng đưa một ly nước tới, chờ ông Phó uống xong, quản gia mới từ từ đi ra ngoài, nói, " Vâng.

"
Ông Phó nói một câu, "Nhanh lên! Ngay lập tức!"
" Vâng.

"
Quản gia cũng không dám thờ ơ, vội vàng chạy ra ngoài.

Dì Lưu ở bên cạnh đưa nước cho ông Phó sau khi đi ra, trên mặt nở một mỉm cười.

Bà cũng ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời.

Trăng vừa sáng vừa lớn, vừa tròn như vậy, mỗi khi thấy trăng đoàn viên sáng, dì Lưu lại nhớ tới có một người phụ nữ ở đêm khuya gõ cửa, cùng bà nói, "Dì Lưu, tôi thật sự không sống nổi nữa, tôi không muốn kiên trì nữa.

"
Nghĩ tới đây, dì Lưu vội vã cất bước rời đi.

Đừng lo lắng, tiểu thư.

Mọi thứ sẽ nhanh thôi, sẽ kết thúc sớm thôi, sắp tới sẽ có đám tang.

Có một số việc bà làm không chu toàn, nhưng, trên thế giới luôn có biện pháp khắc phục.

Nghĩ như vậy, bước chân dì Lưu không khỏi nhẹ nhàng hơn một chút, chậm rãi trở về trong phòng.


Bạch Tô sau khi bị Phó Vân Tiêu mang về nhà, cô vốn dĩ muốn tự mình xuống xe sau đó từ từ đi theo Phó Vân Tiêu vào trong.

Nhưng, còn chưa xuống xe, Phó Vân Tiêu liền đi tới trước mặt Bạch Tô, đưa tay bế Bạch Tô lên, chậm rãi đi vào trong nhà.

Bạch Tô hơi sửng sốt một chút, "Phó Vân Tiêu.

"
Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng Phó Vân Tiêu, "Làm gì thế?"
"Em chẳng lẽ còn chưa rõ sao?"
Rõ ràng, ánh mắt Phó Vân Tiêu lúc này nhìn về phía Bạch Tô có chút không đúng, Bạch Tô nghi hoặc nhìn Phó Vân Tiêu.

"Chúng ta còn ba ngày nữa là kết hôn.

"
Phó Vân Tiêu chăm chú nhìn Bạch Tô, bổ sung một câu.

"Ừ đúng.

"
Đúng là còn ba ngày nữa, Bạch Tô không cần xem lại cũng có thể nhớ rất rõ ràng.

"Cho nên em phải quý trọng đê hôm nay.

"
Phó Vân Tiêu nói thêm một câu nữa, chỉ một câu nói này mà làm Bạch Tô có chút hồ đồ, cô nên quý trọng cái gì?
Cô nghi hoặc nhìn về phía Phó Vân Tiêu, "Tối hôm nay, có gì đặc biệt sao?"
Cũng không phải là ngày kỷ niệm ngày cưới cũ, cũng không phải ngày lễ tình nhân gì cả.

Bạch Tô chắc chắn cô cùng Phó Vân Tiêu thậm chí còn không quan tâm những ngày kỷ niệm kiểu này, sao hôm nay lại đặc biệt như vậy?
"Bắt đầu từ tối mai, chúng ta không thể gặp nhau, chú rể cùng cô dâu trước khi kết hôn hai ngày không thể gặp nhau.

"
"Ừ, em biết truyền thống này.

"
Bởi vì muốn kết hôn theo phương thức truyền thống, nên đương nhiên phải chú ý đến tất cả những việc cần chú ý.

Bạch Tô cũng tự nhiên cùng Phó Vân Tiêu nói một câu.

Phó Vân Tiêu ôm Bạch Tô vào cửa, nhưng Phó Vân Tiêu không thả Bạch Tô xuống ghế sofa trong phòng khách cũng không ôm Bạch Tô về phòng ngủ.

Mà là —— đưa Bạch Tô về phía phòng tắm.

Bạch Tô kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu đem cửa phòng tắm mở ra, sau đó ôm cô vào.

" Phó Vân Tiêu! Anh muốn làm gì?" " Em yêu, vừa rồi em đã hỏi tôi một lần rồi.

"
Hô hấp ấm áp của Phó Vân Tiêu phả vào mặt Bạch Tô, Bạch Tô có thể cảm giác được nhịp tim lúc này của Phó Vân Tiêu.

Câu trả lời của Phó Vân Tiêu, cùng với không khí lúc này, dĩ nhiên cô biết Phó Vân Tiêu muốn làm gì, chuẩn bị làm gì.

"Em muốn tự tắm, hay là cùng tắm?"
Phó Vân Tiêu hỏi hết sức lộ liễu.

Mặt Bạch Tô lại càng đỏ hơn.

Da Bạch Tô vốn dĩ đã trắng, mặt đỏ lên càng thêm dễ thương.

Cô đẩy Phó Vân Tiêu một chút, "Anh đi ra đi, em tự tắm.


"
Lần đầu tiên Bạch Tô cảm thấy xấu hổ như vậy.

Cũng không biết đây rốt cuộc là nguyên nhân gì.

" Được rồi, trong khoảng thời gian em suy nghĩ, tôi đã tự mình quyết định, cùng nhau tắm.

"
Nói xong, môi Phó Vân Tiêu liền rơi vào trên môi Bạch Tô.

Nội tâm Bạch Tô một mảnh kinh ngạc.

Thời gian cô suy nghĩ, thời gian cô suy nghĩ còn chưa đến hai giây, lý do của Phó Vân Tiêu quá miễn cưỡng!
Nhưng, khi môi Phó Vân Tiêu in trên môi cô, liền nhẹ nhàng hóa giải hết tất cả chống cự của cô.

Cơ thể của họ đã quen thuộc với nhau.

Cơ thể ấm áp của Phó Vân Tiêu, ôm cơ thể vô cùng nhỏ bé và mềm mại của Bạch Tô, hai người từ từ sát lại gần nhau.

Một chút lý trí còn sót lại trong đầu Bạch Tô cũng bị tan biến.

Phó Vân Tiêu đem Bạch Tô bỏ vào trong bồn tắm, chậm rãi tiến vào trong cơ thể Bạch Tô.

Đột nhiên Bạch Tô ngăn lại động tác của Phó Vân Tiêu, cô mở ra cặp mắt mông lung nhìn mắt Phó Vân Tiêu đã nhuốm màu tình dục.

Cô nhẹ nhàng nói một câu, "Chồng, chúng ta cần phải dùng biện pháp, em! không phải kỳ an toàn.

"
Phó Vân Tiêu không để ý tới lời của Bạch Tô, trực tiếp cùng cô tiếp xúc thân mật hơn.

"Chúng ta là vợ chồng, anh cảm thấy Tiểu Bạch cần có một em trai.

"
Lời nói rất thẳng thừng, mặt Bạch Tô vốn đã đỏ ửng, bây giờ càng thêm đỏ hơn, phối hợp với Phó Vân Tiêu vô cùng hài hòa.

Nước ấm quấn chặt hai người.

Cả đêm mê mẩn
Điện thoại của Phó Vân Tiêu một lần lại một lần vang lên, Phó Vân Tiêu cũng không có ý định đi nhận điện thoại.

Thẳng đến khi hắn và Bạch Tô buông nhau ra.


Bạch Tô cảm thấy cơ thể mình nhẹ bỗng.

Phó Vân Tiêu từ trong phòng tắm đi ra nhìn dãy số hiện trên điện thoại, không khỏi nhíu mày một cái, một dãy số lạ gọi tới, hắn từ trước đến giờ sẽ không bao giờ nhận.

Trực tiếp cầm điện thoại đặt ở một bên, hắn bước vào phòng làm việc với tinh thần hăng hái và bắt đầu xử lý tài liệu.

Đúng lúc đó, hộp thư điện tử của hắn nhận được một tin nhắn, có liên quan đến chuyến đi trăng mật tiếp theo của hắn.

Chuyến trăng mật này, Phó Vân Tiêu chọn cách giữ bí mật với Bạch Tô.

Bạch Tô đã từng có một quyển nhật ký, cô viết những câu chuyện tưởng tượng nhàm chán trong đó khi còn học cấp 2, và nó ghi lại rất nhiều nơi cô muốn đến.

Phó Vân Tiêu thu thập thông tin về Bạch Tô xong, mới tìm được tất cả những người bạn hồi nhỏ của cô, quyết định mời từng người một.

Hôm sau.

Bạch Tô vừa tới công ty, liền nhận được một đống văn kiện, đều liên quan chuyện phát trực tiếp đám cưới của cô.

Bạch Tô nhìn danh sách phóng viên tham dự không khỏi sửng sốt.

"Nhiều như vậy sao?"
"Là phát trực tiếp toàn cầu!"
Giám đốc Nhất Văn kiên nhẫn giải thích một câu.

Bạch Tô càng sửng sốt, "Cho nên đây là muốn làm gì?"
"Đám cưới của cô vốn dĩ chính là một sự kiện toàn cầu, tôi cũng không có cách nào để thông báo cụ thể cho cô, tôi chỉ biết là, hôm đó cô sẽ có rất nhiều bất ngờ.

"
Bạch Tô sửng sốt một chút.

Cô nghĩ nó giống như một đám cưới bình thường, ở trong giáo đường cử hành một chút là xong.

Phó Vân Tiêu đã chuẩn bị những gì sau lưng cô vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận