Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Lúc đó Phó Vân Tiêu còn rất nhỏ, chỉ thoáng nhìn qua một cái.
Hơn nữa sau này hắn thăm dò tin tức liên quan tới người phụ nữ này thì đều không tìm được, giống như bà ta đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Quản gia cầm chặt điện thoại trong tay, dáng đứng thẳng tắp giống như sắp lâm trận.
Lâu rồi không có đứng thẳng như thế, thậm chí người quản gia còn hơi run rẩy.
Trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút kéo dài giống như đang gõ vào trái tim của quản gia.
Những tiếng tút tút tiếp theo cũng như thế.
Phó Vân Tiêu không nhận điện thoại ngay, trong điện thoại vẫn luôn truyền đến tiếng tút tút kéo dài vô tận.
Đến khi quản gia cũng không biết nó đã kêu bao nhiêu lâu rồi thì đột nhiên điện thoại được kết nối.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Phó Vân Tiêu: “Alo?”
Giọng nói của quản gia hơi run rẩy, ông ấy gọi một tiếng: “Cậu!”
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ngay cả trong giọng nói cũng có chút run rẩy.

Phó Vân Tiêu nghe xong liền nhíu mày.
“Chuyện gì?”
“Hôm nay lão gia kêu tôi đi điều tra người phụ nữ tên Bạch Tuyết, kết quả khi điều tra ra thì… thì điều tra ra cả cô Bạch Tô.”
Mấy câu nói khiến Phó Vân Tiêu sững người.


Lúc Bạch Tô chào tạm biệt Lâm Lập, Lâm Lập còn ngăn cô lại sau đó nghiêm túc nhìn cô.

Nói: “Đêm nay cô ở đây đi, sáng sớm mai tôi để cô về.”
“Tại sao nhất định phải là đêm nay?”
Bạch Tô khó hiểu nhìn Lâm Lập, lúc này vẻ mặt của Lâm Lập trông vô cùng nghuêm trọng, hắn nói: “Bởi vì hôm nay sức khỏe của tôi rất yếu, tôi sợ không qua nổi ngày mai.”
Lâm Lập đã kêu bác sỹ tiêm thuốc đặc trị cho hắn, loại thuốc đặc trị này sẽ khiến người ta trở nên suy yếu trong vòng một thời gian ngắn.
Bạch Tô nhìn tình trạng lúc này của Lâm Lập, có chút bối rối.
Quả thực trông tình trạng sức khỏe của Lâm Lập không được ổn cho lắm.
Bạch Tô kinh ngạc nhìn Lâm Lập hồi lâu.
Lâm Lập nhìn Bạch Tô, mãi mà không thấy Bạch Tô trả lời nên hắn vội vàng bước lên phía trước nắm chặt tay Bạch Tô, kéo Bạch Tô trở lại.
Nhưng mà đúng lúc này điện thoại của Bạch Tô lại đổ chuông.

Cô nhìn cái tên hiển thị trên màn hình sau đó nhấn nút nghe.

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của dì Lưu.
“Sao thế?”
Bạch Tô khẽ hỏi một câu: “Dì Lưu?”
Kết quả, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói hốt hoảng của dì Lưu: “Cô Bạch, không xong rồi, tổng giám đốc bị tai nạn giao thông rồi!”
“Ở đâu?”
“Trên đường Triệt Phong.”
Giọng nói của dì Lưu vô cùng gấp gáp, lúc này Bạch Tô cũng không dám chậm trễ nữa, cô vội vàng cúp điện thoại say đó chạt ra ngoài.
“Ấy.”
Thấy Bạch Tô chạy ra ngoài, thư ký của Lâm Lập vội vàng muốn ngăn Bạch Tô lại.
Thế nhưng không kịp nữa rồi.
Bạch Tô đã ra ngoài.
Thư ký bất lực quay đầu lại nhìn Lâm Lập đợi hắn ra chỉ thị: “Anh Lâm, chúng ta có cần đuổi theo không?”
“Nếu như bây giờ lái xe theo chắc chắn có thể đuổi kịp.”
Thế nhưng Lâm Lập lại cụp mắt, hắn kinh thường cười một tiếng: “Không phải đồ của tôi vậy tôi còn đuổi theo cô ấy làm gì? Là đồ của tôi thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ quay lại.”
Nói xong câu đó hắn liền bỏ lên lầu, gọi bác sỹ tới tiêm thuốc giải độc sau đó đi vào phòng đàn.

Lâm Lập bắt đầu đánh đàn, chờ đợi thành phố lên đèn.
Sau khi Bạch Tô lên xe liền kêu tài xế đưa tới địa chỉ Phó Vân Tiêu xảy ra tai nạn mà dì Lưu nói.

Thế nhưng khi tới nơi thì cô lại không thấy bóng dáng của Phó Vân Tiêu đâu cả, xe cộ xung quanh vẫn di chuyển vô cùng có trật tự, không giống như vừa xảy ra tai nạn giao thông.

Bạch Tô tìm xung quanh rất lâu rất lâu nhưng cũng chẳng tìm thấy gì nên cô càng lo lắng hơn.

Cô vội vàng gọi điện cho dì Lưu.
Lúc dì Lưu nghe điện thoại của Bạch Tô, bà ta nói bằng một giọng vô cùng âm u: “Tới rồi sao?”
“Tới rồi, sao không thấy Phó Vân Tiêu đâu cả?”
Bạch Tô vội vàng hỏi một câu, ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm xung quanh đó, muốn tìm ra chút dấu vết nào đó của Phó Vân Tiêu.
“Không cần tìm nữa, cậu Vân Tiêu không có ở đó.

Tôi chỉ muốn hẹn cô Bạch tới đây để kể cho cô một câu chuyện thôi.”
“Chuyện gì?”
Bạch Tô không biết chuyện gì đang xảy ra mà khi nge giọng nói của dì Lưu thì cô có cảm giác lạnh cả sống lưng.
Khiến cô không kìm được mà run rẩy.
Dì Lưu chậm chạp nói: “Cô Bạch đã từng nghe thấy cái tên Thời Sơ bao giờ chưa?”
“Nghe thấy rồi.”
Bạch Tô từng nghe Phó Vân Tiêu nói về tên của mẹ hắn vì thế nên cô biết.
“Vậy cô Bạch có biết Thời Sơ chết như thế nào không?”
Bạch Tô cũng biết chuyện đó: “Bệnh trầm cảm, tự sát.”
“Đúng!”
Dường như đối phương không ngờ Bạch Tô lại biết tới cái chết của Thời Sơ, lúc đầu bà ta có chút kinh ngạc, sau khi nghe Bạch Tô nói xong thì ngữ khí lại trở nên vô cùng kích động.
Dì Lưu kích động nói: “Vậy cô có biết tên của người đàn bà thứ ba kia không? Cô có biết nhảy từ tầng 30 xuống thì cơ thể sẽ vỡ thành bao nhiêu mảnh không? Cô có biết vì tinh yêu mà tự sát là một loại tuyệt vọng đến như thế nào không?”
Những lời nói đó khiến Bạch Tô sững người.
“Dì Lưu?”
Bạch Tô cảm thấy dì Lưu có chút bất thường, cô không kìm được mà hỏi một câu.

Nhưng đầu dây bên kia là truyền đến tiếng hét của dì Lưu: “Đừng gọi tôi là dì Lưu, tôi không phải là dì Lưu của cô! Cô không xứng, trên đời này ai cũng xứng nhưng chỉ duy nhất mình cô là không xứng, bởi vì mẹ của cô là Bạch Tuyết!”
Vừa nhắc tới mẹ, Bạch Tô đột nhiên sững người: “Tại sao lại nhắc đến mẹ tôi?”
“Tại sao cô lại không hỏi người bức chết Thời Sơ là ai? Bởi vì người đó chính là mẹ cô.

Một người phụ nữ tiện nhân như mẹ cô đã mang thai nghiệt chủng là cô sau đó đi phá hoại gia đình mỹ mãn của người khác, bức Thời Sơ bị bệnh trầm cảm sau đó tự sát mà chết!”
“Mà các người lại không biết xấu hổ vẫn có thể sống trên cõi đời này!”
Bà ta rống lên.
Giọng nói của dì Lưu rất lớn, còn mang theo ngữ khí chất vấn vô cùng đanh thép khiến Bạch Tô không thể nói ra được lời nào.
Thậm chí Bạch Tô còn không hiểu những lời nói của dì Lưu là ý gì, sao lại nói mẹ cô đi phá hoại tình cảm của người khác?
Mẹ cô và mẹ Phó Vân Tiêu có quan hệ gì?
“Dì Lưu, dì đang nói gì vậy?”
“Tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Ý nghĩa ở hết trên mặt chữ rồi đấy! Cô tự hiểu đi, đừng có giả bộ ngây ngô nữa, cũng đúng, ha ha ha ha ha.”
Dì Lưu điên cuồng cười, nói: “Cũng đúng, nếu như tôi làm ra những chuyện như vậy thì tôi cũng sẽ giả vờ ngây ngô thôi, làm sao mà có ai lại đứng ra chịu trách nhiệm với cái chết của người khác chứ.

Vậy nói lại cho cô nghe lần nữa!”
“Bạch Tô cô là đồ con hoang của ông Phó và con đàn bà đê tiện Bạch Tuyết! Phó Vân Tiêu là anh trai của cô!”
“Tôi không quan tâm cô từng sống cuộc sống ghê tởm như thế nào, nhưng mà đừng hòng quyến rũ cậu Vân Tiêu!”
Nói xong câu đó dì Lưu liền không nói gì nữa sau đó cúp máy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận