Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Lâm Lập nâng mắt lên nhìn Mộ Vãn Vãn, hắn không nói gì cả.
Chỉ lẳng lặng ngồi xuống sô pha tráng ấm trà sau đó chuẩn bị pha trà.
Mộ Vãn Vãn thấy Lâm Lập không nói thì cô ta cũng chỉ cười.

Lúc này bụng Mộ Vãn Vãn đã to hơn một chút, mọi người có thể nhận ra cô ta đang mang thai.
“Là bạn bè tôi cũng nhắc nhở anh một câu, Phó Vân Tiêu không hề đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.

Mặc dù bây giờ nhìn thì có vẻ hắn rất khiêm tốt, không đủ nhẫn tâm và mạnh tay, không có lực sát thương.

Nhưng mà… trên thực tế hắn như một người thợ săn, có thể dựa vào sức bộc phát mà giết trên con hổ đấy!”
“Trời không còn sớm nữa, cô Mộ mau về đi.”
“Hợp tác của chúng ta dừng lại tại đây, về sau không cần liên lạc nữa.”
Lâm Lập nói vô cùng dứt khoát, không chút lưu luyến.
Mộ Vãn Vãn khó tin nhìn Lâm Lập, mãi đến khi thấy được vẻ mặt dứt khoát của Lâm Lập thì cô ta mới ngượng ngập thu lại tất cả cảm xúc trên gương mặt sau đó chậm rãi rời khỏi.
Thế nhưng trong lòng lại vô cùng bực bội!
Rốt cuộc Bạch Tô có gì tốt?”
Phó Vân Tiêu mê muội đồ tiện nhân đấy, mà bây giờ Lâm Lập cũng bảo vệ Bạch Tô như vậy!
Trong mỗi lần lên kế hoạch, có vô số cơ hội có thể khiến Bạch Tô chết đi thế nhưng Lâm Lập luôn âm thầm bảo vệ Bạch Tô!
Sau khi Mộ Vãn Vãn trở về cô ta lại bắt đầu sắp xếp, kêu người đóng giả Bạch Tiên Dũng kia có thể rời đi kẻo tránh đêm dài lắm mộng, mọi chuyện trở nên phức tạp!

Dù sao sự xuất hiện của Bạch Tiên Dũng cũng giống như một màn dạo đầu, dẫn dắt tất cả những chuyện khi xưa ra, thu hút sự chú ý của mọi người sau đó… biến mất.
Nghĩ tới đây, Mộ Vãn Vãn không khỏi hít thở một hơi thật sâu! Đây chính là điểm mạnh của Lâm Lập.
Lúc này… trong nhà của nhà họ Phó là một đêm không ngủ.
Tất cả mọi người đều tập trung đông đủ ở nhà họ Phó để bàn bạc cách đối phó.

Bởi vì ngày mai đã là hôn lễ của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu rồi.
Phó Vân Tỷ sốt ruột đi vòng vòng trong nhà, ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, sau đó lại nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn màn hình điện thoại.
Quản gia thấy Phó Vân Tỷ như vậy thì cũng sốt ruột theo, ông ấy nói với Phó Vân Tỷ: “Cậu ba, cậu đừng giỡn nữa, mau mau suy nghĩ đi.

Từ nhỏ cậu đã rất thông minh rồi mà.”
“Tôi đâu có giỡn, đang lo lắng chết đi được đây này!”
Phó Vân Tỷ lại ngước mắt lên nhìn đồng hồ treo tường, sau đó cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn màn hình điện thoại.

Lúc này anh ta mới nói với quản gia: “Tôi đã đối chiếu thời gian ở ba chiếc đồng hồ rồi, chẳng có cái nào sai cả.

Vậy ông nói xem đã đến giờ này rồi mà anh hai vẫn chưa xuất hiện là sao? Ông nói xem có phải anh ấy bị tin này đả kích rồi không?”
Quản gia chỉ thở dài một tiếng, không thể nói được gì.
Ông Phó nhìn mọi người sau đó xoay người chống gậy đi lên lầu.

Ông nhốt mình trong phòng ngủ, châm một điếu thuốc sau đó chậm rãi hút một hơi.
Sau khi điếu thuốc cháy hết, ông Phó lại lấy ra một điếu thuốc khác, một điếu rồi lại một điếu…
Trước kia ông Phó không đụng tới thuốc lá.
Nhưng lần này ông không còn cách nào khác!
Ông cần phải trấn tĩnh lại.
Khủng hoảng của lần này không giống như bình thường.
Trước kia là cạnh tranh làm ăn, cho dù có chém giết quyết liệt thế nào cũng phải tuân theo quy luật của đồng tiền, phải xem ai hơn ai về kinh tế.
Nhưng mà lần này nó nhắm thẳng vào nhà họ Phó.
Trước kia Phó Vân Tiêu yêu Bạch Tô cuồng nhiệt, yêu đến ai ai cũng biết, yêu đến không màng nguy hiểm.

Vừa tăng độ hot lại vừa đẩy tình cảm của hai người họ ra trước nơi đầu sóng ngọn gió của ngành giải trí.
Lần này sóng gió lại đến ngay trong gia đình, tất cả các thử thách về tình thân đề là thử thách chí mạng.
Những người đó giống như còn hiểu gia đình nhà họ Phó hơn cả người nhà họ Phó.
Những người đó cắn chặt không buông muốn đối phó với người nhà họ Phó.
Suy nghĩ của ông rất rỉ mỉ nhưng cũng rất nhanh và chuẩn xác.


Vì thế lần này người mà kẻ địch muốn hủy hoại chính là Phó Vân Tiêu.
Đây đúng là một câu chuyện cười, đôi tình nhân cuối cùng lại là anh em.
Ông Phó chậm rãi hít thở, ông dập điếu thuốc lá sau đó nhìn đồng hồ treo tường, đã là 5 giờ sáng.
Ông ra khỏi phòng sau đó đi xuống lầu đứng trước mặt Phó Vân Tỷ và quản gia, nói: “Tôi quyết định hôm nay sẽ xin lỗi ở hôn lễ, làm rõ chuyện quá khứ hoang đường này, tôi sẽ thay bọn trẻ gánh vác hết tất thảy.”
Nói xong ông lại chầm chậm đi lên lầu.
Quản gia và Phó Vân Tỷ nhìn theo bóng lưng của ông Phó, hai người không khỏi thở dài một tiếng.
Về già ông Phó cũng đã thay đổi rồi, ông là người cực kỳ chú ý đến thể diện.
Năm đó ông không cho phép Mộ Vãn Vãn gả vào nhà họ Phó đó cũng bởi vì thể diện.
Kêu Phó Vân Tiêu lấy bác sỹ có tri thức có văn hóa cũng là bởi vì thể diện.
Nhưng mà bây giờ ông Phó lại bỏ hai chữ “thể diện” đó xuống.
Thế nhưng ngoài cách này ra còn có thể có cách nào khác nữa chứ?
Phó Vân Tiêu đưa dì Lưu tới cục cảnh sát, sau khi xử lý xong tất cả mọi chuyện thì đồng hồ cũng đã điểm 4 giờ sáng.
Hắn nhìn đồng hồ sau đó vội vàng gọi điện thoại cho Bạch Tô, thế nhưng tiếng nhạc chờ điện thoại vang lên sau đó lại bị tắt.
Sau đó không thể gọi cho Bạch Tô được nữa.
Phó Vân Tiêu lên xe, hắn lái thẳng xe tới quán bar, gọi một ly rượu sau đó ngồi trong góc tối nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay của mình.
Tích tắc.
Tích tắc.
Tích tắc…
Kim đồng hồ chạy rất nhanh, mỗi giây mỗi phút đều giống như đều có thể nhìn thấy thời gian đang trôi qua thật nhanh.
Chuyện này là chuyện duy nhất khiến Phó Vân Tiêu cảm thấy phiền muộn trong lòng.
Bởi vì liên quan tới Bạch Tô.
Ân oán giữa mẹ hắn và Bạch Tuyết, Phó Vân Tiêu không muốn nhắc lại nữa.
Hắn không ngủ xuẩn giống như dì Lưu, hắn biết rõ tẩ cả mọi sai lầm này đều từ ông Phó mà ra.
Cũng chính vì như thế hắn càng đau lòng cho Bạch Tô hơn.

Bạch Tô là người bị hại!
Là một người bị hại giống hắn!
Mà Bạch Tô của hắn lại càng vô tội hơn.
Phó Vân Tiêu nhìn số điện thoại của Bạch Tô trong danh bạ, nhìn rất lâu.
Hắn cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Đạt, nói với Lâm Đạt ngày mai hôn lễ của hắn vẫn tổ chức như bình thường, tất cả các bình luận tiêu cực liên quan tới hắn và Bạch Tô trên mạng xã hội phải mau chóng xóa bằng hết!
Hắn không muốn khiến cho Bạch Tô cảm thấy tiếc nuối, những sóng gió tiếp theo cứ để hết ngày mai rồi tính.
Sau khi phân phó xong, Phó Vân Tiêu lại gửi một tin nhắn cho Bạch Tô, nội dung là: “Hôn lễ của chúng ta vẫn tiếp tục.”
Sau khi Bạch Tô tỉnh dậy thì nhìn thấy bốn bức tường trắng xung quanh đều biến mất.

Cô bị ác mộng làm cho tỉnh giấc.
Đúng lúc Bạch Tô nghe thấy điện thoại vang lên tiếng thông báo có tin nhắn, thế là cô cầm điện thoại lên.
Sau khi nhìn thấy dòng tin nhắn hôn lễ của bọn họ vẫn tiếp tục mà Phó Vân Tiêu gửi tới, cô đột nhiên bật khóc.
Cô thật sự rất yêu rất yêu Phó Vân Tiêu!
Thế nhưng bâu giờ cô cũng thật sự hiểu ra hai người bọn họ không thể ở bên nhau được rồi.
Vĩnh viễn không thể!
Phó Vân Tiêu không giống với người khác, những hành động nhỏ nhất của hắn đều sẽ trở thành tiêu điểm.
Phó Vân Tiêu là đứa con cưng của trời, là người đàn ông mang ánh hào quang rực rỡ.
Cô không thể như thế, không thể để chuyện này hủy hoại hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận