Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Bạch Tô không đối mặt với Phó Vân Tiêu nên khi nói những lời này cô có rơi nước mắt cũng chẳng sao cả.
Hắn cũng không nhìn thấy.
“Phó Vân Tiêu, anh hủy bỏ hôn lễ đi, bây giờ hủy bỏ hôn lễ đi.”
“Bây giờ vẫn còn kịp.”
Ở đầu dây bên kia Phó Vân Tiêu không nói gì cả, chỉ yên lặng nghe Bạch Tô nói.
Bạch Tô lẳng lặng nói với Phó Vân Tiêu: “Bây giờ tôi không muốn báo thù anh, tôi cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, nếu như tôi đã gặp được người muốn bảo vệ tôi cả đời vậy thì tôi muốn hạnh phúc bên anh ấy.”
Nói xong câu đó, Bạch Tô vẫn không thấy Phó Vân Tiêu lên tiếng.
Bạch Tô không thể kiên nhẫn thêm được nữa, cô nói với Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, anh nói gì đi, anh trả lời tôi đi!”
Đầu dây bên kia chỉ truyền tới giọng nói nhàn nhạt của Phó Vân Tiêu: “Em đang ở đâu? Tôi qua tìm em, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện.”
“Tại sao phải gặp nhau rồi mới nói?”
Nước mắt Bạch Tô không kìm được mà rơi xuống.
Cô không thể kìm nén được, cả người đều run rẩy.
Phó Vân Tiêu nghiêm túc nói: “Tôi muốn gặp em.

Chuyện này cũng không phải lỗi của em, cũng chẳng phải lỗi của tôi.

Tình cảm của chúng ta không cần phải vì chuyện này mà nhường bước.”
Trong lòng Bạch Tô là một mảnh hoang vu.
Những câu nói đó của Phó Vân Tiêu khiến cô cảm động, lại càng xúc động nhiều hơn.

“Phó Vân Tiêu, anh đang nói gì vậy? Anh có thể đừng ấu trĩ nữa có được không? Thế giới này làm gì có chuyện sẽ cho phép mối quan hệ như thế này tồn tại chứ? Anh có biết nếu như tôi gả cho anh thì anh sẽ bị người đời đàm tiếu như thế nào không?”
“Những lời chửi mắng trên mạng đều là nhằm vào anh.”
“Tôi không sợ.”
Phó Vân Tiêu đáp lại: “Bạch Tô, tôi chỉ cần em.

Cái chết của mẹ tôi không liên quan tới em.”
“Ân oán của đời sớm đã sớm tiêu tan theo kiếp người của bọn họ rồi.”
“Anh nghĩ như vậy nhưng người đời sẽ không nghĩ như vậy.

Giới truyền thông sẽ dùng truyện này để dựng chuyện đấy!”
Bạch Tô nói xong, cô hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của bản thân, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Phó Vân Tiêu nắm chặt tay.
Lýc này hắn đã biết tất cả những lời Bạch Tô vừa nói là do cô muốn ép bản thân phải rời xa hắn nên mới nói dối.

Trong lòng hắn càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Bạch Tô, có chuyện thì thì tôi cũng hy vọng tôi là người đứng trước mặt em, vì em mà đối mặt với tất cả.”
“Không.”
Nói xong câu đó Bạch Tô liền cúp điện thoại.
Bạch Tô sớm đã khóc không thành tiếng.

Nếu như cứ tiếp tục nói chuyện với Phó Vân Tiêu vậy thì cô lo lắng cô sẽ không khống chế được cảm xúc của mình mà đi gặp Phó Vân Tiêu, muốn mặc kệ tất cả để ở bên cạnh Phó Vân Tiêu.
Nhưng mà… như thế sẽ hủy hoại Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu của cô vô cùng hoàn mỹ trong trái tim cô.
Cô muốn bảo vệ hình tượng hoàn mỹ này cho Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô lẳng lặng ngồi trong phòng ngủ, cô đóng hết rèm cửa cửa sổ lại không cho ánh sáng vào phòng sau đó ngồi ngây ngốc trong phòng ngủ.
Cô không xuống lầu, không ra khỏi cửa, thậm chí ngay cả cử động cũng không muốn cử động.
Mãi đến khi… dưới lầu truyền tới tiếng bước chân rầm rập.
Lúc Bạch Tô nghi hoặc đứng dậy thì nghe thấy người của Lâm Lập nói chuyện: “Anh Phó, mời anh rời khỏi đây.”
Phó Vân Tiêu khí thế bước từ trên xe xuống, chỉ một ánh mắt lạnh lùng thôi đã khiến cho người đó sợ hãi không dám nói gì nữa.
“Tôi tới lấy xong đồ không thuộc về anh Lâm Lập xong sẽ rời đi.”
Phó Vân Tiêu tới rồi…
Bạch Tô trốn sau rèm cửa, cô không dám ra ngoài đứng đối diện với Phó Vân Tiêu.
Nhưng mà khi truyền tới tiếng bước chân lên lầu, Bạch Tô đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, tiếp theo cô phải làm thế nào bây giờ?
Cuối cùng Phó Vân Tiêu cũng đã tìm lên đây rồi.
Đây là lần đầu tiên Bạch Tô cảm thấy hoảng hốt lo sợ đến như vậy.
Lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào huyên náo.

Có lẽ Lâm Lập đã phái người đi ngăn cản Phó Vân Tiêu.
Sau đó Lâm Lập đi tới trước cửa phòng Bạch Tô, hắn gõ nhẹ cửa.


Bạch Tô vội vàng đi ra mở cửa, chăm chú nhìn Lâm Lập.
Lúc này trên gương mặt cô vẫn còn đầy vệt nước mắt.
Lâm Lập vừa nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Tô thì nhíu mày.
“Tôi giúp cô xuống lầu ngăn Phó Vân Tiêu lại.”
Lâm Lập nhìn Bạch Tô sau đó nói.
Bạch Tô đứng đối diện với Lâm Lập, cô rất muốn gật đầu, giao hết tất cả mọi chuyện cho người khác xử lý còn cô chỉ cần giống như con đà điểu trốn phía sau mọi người, đợi người khác tới phù hộ cho cô.
Nhưng mà… cô không thể.
Cô không thể buông bỏ.
Vì thế Bạch Tô do dự vài giây sau đó nói với Lâm Lập: “Anh Lâm, đừng kêu bọn họ ngăn cả Phó Vân Tiêu nữa.

Tôi ra ngoài nói chuyện với anh ấy.”
Ánh mắt của Lâm Lập trở nên kỳ lạ, hắn nhìn về phía Bạch Tô.

Sau khi do dự một lát thì cuối cùng hắn cũng gật đầu, nói với Bạch Tô: “Được, cô quyết định là được.”
Nói xong câu đó hắn liền xoay người đi xuống lầu.
Một lát sau Phó Vân Tiêu đã lên tới lầu, hắn đứng trước mặt Bạch Tô, thậm chí hắn còn chưa gõ cửa mà Bạch Tô đã mở cửa cho hắn trước.
Không đợi Phó Vân Tiêu lên tiếng mà Bạch Tô đã mở lời trước: “Anh đợi tôi một lát, tôi đi rửa mặt.”
“Ừ.”
Phó Vân Tiêu bước vào phòng sau đó ngồi xuống ghế.

Chăn gối trong phòng được xếp gọn gàng, rõ ràng là đêm qua Bạch Tô không ngủ.
Bạch Tô vào toilet, cô mở vòi nước lấy nước lạnh tạt lên mặt, tạt hết lần này tới lần khác.

Sau vài lần cô mới ngẩng đầu lên nhìn bản thân mình trong gương.
Cô cố gắng làm cho bản thân mình trông trấn tĩnh hơn.
Một hồi lâu sau khi ổn định lại tâm trạng Bạch Tô vẫn chậm rãi bước ra khỏi toilet sau đó nhìn Phó Vân Tiêu.

“Chúng ta ra ngoài đi, tôi không muốn ở chỗ của người khác nói về chuyện của chúng ta.”
Phó Vân Tiêu lẳng lặng nhìn Bạch Tô, hồi lâu sau hắn mới gật đầu.
Bạch Tô không đợi Phó Vân Tiêu.

Cô đi trước còn Phó Vân Tiêu theo ở phía sau.
Suốt đường đi Bạch Tô không quay đầu lại, Phó Vân Tiêu cũng chẳng bước nhanh lên phía trước.

Bọn họ vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm.
Bạch Tô chậm rãi đi tới trước xe của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu mở cửa xe, Bạch Tô chầm chậm bước lên xe.
Mãi đến khi ngồi vào ghế láo, Phó Vân Tiêu mới hỏi Bạch Tô: “Đi đâu đây?”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, hồi lâu sau mới nói: “Tới chỗ công viên anh đưa tôi đi xem đom đóm ấy.”
Phó Vân Tiêu không đáp lại Bạch Tô, hắn lẳng lặng khởi động xe sau đó lái về phía công viên.
“Phó Vân Tiêu, có phải bây giờ tôi nên gọi anh một tiếng anh trai đúng không.”
Bạch Tô chuẩn bị tinh thần rất lâu sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu chăm chú.
Phó Vân Tiêu nhíu mày: “Tôi không phải anh trai của em.”
“Tất cả những điều đó không thể chứng mình được chúng ta là anh em.”
“Tại sao không thể?”
Bạch Tô kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu: “Cái chết của mẹ anh là do mẹ tôi mà ra, mẹ tôi bởi vì mang thai tôi nên mới chia tay với ba tôi.”
Bạch Tô nói đến đây liền cảm thấy kích động.
Cô mở cửa xe xuống để gió lạnh lùa vào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận