Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Cùng lúc đó, trên màn hình điện tử còn hiển thị thời gian sắp diễn ra cuộc thi.
Bên trên chỉ còn lại chưa đến ba tiếng đồng hồ.
Những con số biến đổi vô cùng nhanh, lúc này Bạch Tô mới phát hiện bức ảnh của những người khác được chỉnh sửa vô cùng xinh đẹp.

Vốn dĩ bức ảnh của cô rõ ràng là có thể nhìn ra dung nhan thế nhưng bị chỉnh sửa già đi rất nhiều so với thực thế.
Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra được người đó có thể là Bạch Tô.
Bạch Tô tỉ mỉ quan sát, thế nhưng càng nhìn thì lại càng thất vọng.
Xung quanh, bởi vì có thêm màn hình điện tử mà lúc này có thể nhìn rõ được vẻ mặt của những người phụ nữ ở xung quanh.

Người phụ nữ đầu tiên vô cùng vui vẻ, cô ta đắt bắt đầu reo hò nhảy nhót.

Những người phụ nữ còn lại khi thấy những con số tuy có chênh lệch nhưng vẫn có thể bảo toàn được tính mạng thì bắt đầu thả lỏng hơn.
Vốn dĩ người phụ nữ xếp ở vị trí thứ 9 vẫn còn có chút lo lắng.
Lúc trước còn có thể bị vượt qua, thế nhưng lần này biểu hiện của Bạch Tô thực sự quá kém nên người xếp ở vị trí thứ 9 kia cũng dần thả lỏng hơn.
Tất cả mọi người đều hùa lại nhìn Bạch Tô sau đó cười cợt.
Chỉ có duy nhất người phụ nữ tiếp lời Bạch Tô lúc nãy là có chút đồng tình với cô.


Cô ta chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Tô, an ủi cô một câu: “Không cần quá lo lắng đâu.

Nghe nói trước kia cũng có người mặc dù nhận được ít phiếu thế nhưng lại được đại ca nhìn trúng.

Vì thế cô vẫn còn cơ hội đấy.”
Bạch Tô nhìn đối phương gật gật đầu, nói hai tiếng cảm ơn.
Cô cảm ơn thiện chí của cô ta.
Mặc dù khi bị bỏ lại những nơi như thế này, đã chứng kiến đủ mọi tội ác thế vì thế chỉ cần gặp một chút thiện chí thôi cũng đủ để cảm ơn rồi.
Mặc dù bản thân cô cũng rõ lời an ủi đó chỉ là cho có mà thôi, xác suất xảy ra điều đó chỉ là một phần nghìn hoặc là một phần mười nghìn.
Bạch Tô lại ngẩng đầu nhìn những con số đang thay đổi chóng mặt trên màn hình điện tử, càng nhìn cô lại càng cảm thấy tuyệt vọng.
Cô chậm rãi đi về vị trí của mình, dựa người vào tường sau đó chuẩn bị nhận lời phán quyết cuối cùng.

Một người đàn ông mặc dù để râu quai nón thế nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt điển trai.

Hắn nhìn những tấm áp phích đang không ngừng nhảy số trên màn hình, hắn hút một điếu xì gà, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười.
Hắn cầm điện thoại lên, gọi cho một người đã lâu không liên lạc, giọng nói lười biếng nói với đầu dây bên kia: “Alo, người anh em?”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì thì mau nói đi, không có gì thì mau cúp máy!”
“Đừng, đừng, đừng!”
Người đàn ông râu quai nói vẫn đùa đùa nói: “Anh có nhớ tôi không? Có muốn tới Las Vegas thăm tôi không?”
“Lại nợ tiền ở sòng bạc nào rồi à? Ngay cả bán thân cũng không bán được, chuẩn bị lừa bịp tôi sao?”
Mặc dù Phó Vân Tiêu giải quyết chuyện bên kia tthế nhưng giọng nói của hắn vẫn không dịu đi chút nào.
Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Bây giờ Bạch Tô đã mất tích 5 ngày rồi.

Hắn cũng biết trong 5 ngày này có thể xảy ra đủ mọi loại chuyện ngoài ý muốn.

Với tất cả sự thông minh, hắn đã mở rộng phạm vi tìm kiếm và nghĩ ra những cách có xác suất tìm thấy Bạch Tô lớn nhất thế nhưng cách nào Phó Vân Tiêu cũng đã thử mà không tìm ra chút manh mối nào cả.
Bây giờ Phó Vân Tiêu đã bắt đầu tự mình kiểm tra mỗi một hình ảnh CCTV để tìm ra những dấu vết nhỏ nhất.
Đây là cách tốn thời gian nhất, xác suất tìm được cũng nhỏ nahát thế nhưng trước mắt chỉ còn duy nhất cách này là có thể tìm thấy Bạch Tô!
Phó Vân Tiêu mất kiên nhẫn gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, mỗi một nhịp gõ giống như một hồi chuông báo tử trong trái tim hắn.

Nó xong câu đó Phó Vân Tiêu liền chuẩn bị cúp điện thoại.
Kết quả đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói vô cùng nghiêm túc, nói với Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, 5 năm trước tôi nợ anh một mạng, bây giờ tôi trả lại cho anh một mạng có được không?”
Phó Vân Tiêu đột nhiên cau mày: “Không muốn sống nữa à, muốn tự sát sao?”
Câu nói khá châm chọc.
Mặc dù Mạc Phi gặp Phó Vân Tiêu không nhiều thế nhưng giữa hai người đàn ông tài giỏi thì không cần tiếp xúc nhiều nhưng vẫn có thể giao tiếp với nhau.
Trước đây Phó Vân Tiêu có thể ứng phó với tất cả các cuộc trò chuyện khi hắn đang bận.
Thế nhưng lần này rõ ràng là do sốt ruột nên hắn không được tập trung cho lắm.
Người có thể khiến Phó Vân Tiêu sốt ruột cũng chỉ có duy nhất người phụ nữ đang xếp hạng chót trên màn hình điện tử kia mà thôi.
Ngẫm lại thì cảm thấy thật sự rất ngạc nhiên.
Cơ hội lần này không thể bỏ qua được, nhất định phải trêu chọc Phó Vân Tiêu.
Vì thế Mạc Phi lại nói với Phó Vân Tiêu: “Yên tâm, tôi không tự sát đâu.

Tôi kể cho anh nghe về quy tắc một trò chơi mới ở chỗ sòng bạc của chúng tôi nhá.”
Phó Vân Tiêu vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính như cũ.
Chỉ số IQ của Phó Vân Tiêu rất cao, đừng nói là vừa làm việc vừa nói chuyện điện thoại, hắn vừa họp vừa trả lời câu hỏi bài thi còn đang được nữa là.
Mạc Phi không đợi Phó Vân Tiêu trả lời mà đã tự kể chuyện: “Chính là sẽ chọn 10 người đẹp thả ra, bọn họ sẽ mặc những bộ quần áo có phong cách khác nhau sau đó sẽ bắt đầu để khách tới bầu phiếu đặt cược, chọn ra người muốn được mua nhiều nhất để làm diễn viên.

Sau đó người có nhiều phiếu bầu nhất sẽ thành nữ thần và được thả ra, còn người xếp hạng cuối cùng sẽ không có cơ hội được mọi người chiêm ngưỡng mà bị ném thẳng cho sư tử ăn thịt.”.

Truyện mới cập nhật
“Tôi không có hứng thú với trò tuyển phụ nữ đó.”
Phó Vân Tiêu không đợi người đàn ông kia giới thiệu xong mà đã trực tiếp ngắt lời.

Kết quả Phó Vân Tiêu vừa mới nói xong câu đó thì Mạc Phi liền bật cười: “Đừng có kết luận sớm thế, tôi cảm thấy trong đó có một người phụ nữ rất thích hợp với anh.

Tôi đang chuẩn bị đặt cược để lấy cô ấy về bán cho anh đây.”
Người đàn ông cười cợt nói.
“Không cần đâu, cậu tự giữ lại mà hưởng thụ.”
Nói xong Phó Vân Tiêu chuẩn bị cúp điện thoại.
Thì đột nhiên bị Mạc Phi gọi giật lại.
“Đừng, đừng có vội cúp điện thoại.

Anh xem tấm ảnh tôi vừa gửi cho anh đi, xem xem rốt cuộc có thấy hứng thú hay không.”
Mạc Phi vừa mới dứt lời, Phó Vân Tiêu liền cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, điện thoại của Phó Vân Tiêu nhận được một tấm ảnh.
Khi Phó Vân Tiêu nhìn thấy tấm ảnh đó thì đột nhiên cau mày.
Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm vào tấm ảnh sau đó lập tức gọi điện lại cho Mạc Phi, sốt ruột hét lên với hắn ta: “Gửi vị trí cụ thể của cậu sang cho tôi ngay!”
Mạc Phi khẽ cười, hắn ta gửi định vị cho Phó Vân Tiêu sau đó thuận miệng nói một câu: “Còn cách giờ biểu diễn hai tiếng rưỡi đồng hồ nữa.”
“Trong hai tiếng rưỡi đó, việc bỏ phiếu sẽ dừng trước đó một tiếng đồng hồ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận