Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Bạch Tô sợ hãi quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy Phó Vân Tiêu ánh mắt của cô đã bị anh thu hút hoàn toàn.
Phó Vân Tiêu vô thức nắm chặt tay, anh đang căng thẳng, anh không thể kiểm soát được chính mình.
Cô gái đang ngồi bên bàn ăn lúc này và cô gái trong ký ức của anh không có gì quá khác biệt, vẻ ngoài không có nhiều thay đổi lắm chỉ là cô có vẻ đã trở nên điềm tĩnh, trầm buồn hơn.
Đây không phải là một tính từ hay lắm để hình dung về cô.
Bạch Tô lúc trước của Phó Vân Tiêu là người mà anh có thể nhìn ánh sáng trong mắt của cô, ánh sáng đó ngập tràn hy vọng và có thể xua đi mọi mây mù trên thế gian này.
Còn ánh mắt Bạch Tô bây giờ rất giống với ánh mắt của nhiều người phụ nữ đã có chồng khác, là kiểu đã mất đi sự nhiệt tình với cuộc sống, mọi thứ cũng chỉ là trôi qua ngày mà thôi.
Từ cách ăn mặc và trang điểm hiện tại của cô có thể thấy cuộc sống của cô cũng rất ổn, người mà cô lấy nhất định cũng là một người có tiền nhưng anh thấy hình như có một cảm giác nào đó đã thay đổi rồi.
Và ánh mắt Bạch Tô nhìn anh bây giờ là ánh mắt nhìn một người xa lạ.
Cảm giác xa lạ mà cô đang nhìn anh bây giờ làm cho Phó Vân Tiêu càng khẳng định Bạch Tô thật sự đã quên anh là ai rồi.
Anh chầm chậm tiến lại gần đứng trước mặt cô.
Nhan Thư đang đứng bên cạnh, thấy hai người Bạch Tô và Phó Vân Tiêu gặp lại nhau thì đương nhiên cô không muốn tránh đi.

Nhan Thư muốn nhìn xem cô mất công kéo hai người lại gần nhau như vậy rồi thì khung cảnh hai người gặp nhau sẽ như thế nào, quen nhau lại từ đầu như thế nào.
Nhưng theo ước định của cô và Phó Vân Tiêu thì bây giờ Nhan Thư phải nhanh chóng tránh sang một bên.
Bạch Tô cảm nhận Nhan Thư đang tránh ra ngoài nên không tránh khỏi cảm thấy hơi căng thẳng nhưng ánh mắt cô nhìn Phó Vân Tiêu vẫn không rời đi.
Cô nhìn anh rồi chớp chớp mắt, hàng lông mi dài của cô cũng theo đó mà di chuyển, trong mắt cô chỉ có hình ảnh của Phó Vân Tiêu.
“Đã lâu không gặp.”
Phó Vân Tiêu đứng ở bên cạnh, nhìn cô và nghiêm túc nói.

Nhưng ánh mắt của Bạch Tô chỉ toàn vẻ nghi hoặc không hiểu.
Sao anh ta lại nói là lâu rồi không gặp, hai người bọn họ không thể là lâu rồi không gặp được.
“Chúng ta quen nhau sao?”
Bạch Tô ngơ ngác nhìn Phó Vân Tiêu, lúc cô bắt đầu nói thì cô mới nghĩ ra: Lẽ nào nhân vật chính trong câu chuyện lúc nãy kia là mình?
Bởi vì mình trông giống vợ của người đàn ông này?
Nhưng cô có thể khẳng định, cô không phải là vợ của người đàn ông này.
Lâm Lập mới là thanh mai trúc mã của cô.
“Thật xin lỗi anh, tôi đã nghe câu chuyện Nhan Thư kể nhưng tôi nghĩ tôi không phải là người mà anh muốn tìm.

Tôi có thể chắc chắn với anh chuyện này.”
Cô mở lời, giọng nói của cô vẫn không hề thay đổi, vẫn là giọng nói của Bạch Tô.
Phó Vân Tiêu càng trở nên kích động hơn.
Phó Vân Tiêu không nói gì cả, anh đi đến trước mặt Bạch Tô, đưa tay ra nắm lấy tay cô, rồi kéo cánh tay áo của cô lên, phát hiện trên tay cô có một vết sẹo hình lưỡi liềm.
Lúc trước, có một buổi tối lúc Bạch Tô đi trong bóng tối, cô không cẩn thận đập tay vào mặt đồng hồ mà Phó Vân Tiêu đang đeo.

Cũng không hiểu cô đập kiểu gì mà da bị rách, tạo thành một vết sẹo hình lưỡi liềm.

Từ đó, Phó Vân Tiêu không bao giờ đeo đồng hồ nữa.
Bây giờ nhìn thấy vết sẹo này của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu càng chắc chắn cô gái trước mặt là Bạch Tô.
Là Bạch Tô của anh.
Khi anh còn đang suy nghĩ thì Bạch Tô đã nhanh chóng rụt tay lại rồi trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu một cái: “Xin anh giữ tự trọng.”
Cô không biết xưng hô với người đàn ông trước mặt này như thế nào.
Nên chỉ gọi chung chung như vậy.
Nói xong, Bạch Tô quay người định đi, cô muốn tránh xa Phó Vân Tiêu một chút.
Nhưng Phó Vân Tiêu đã nhanh chóng bước tới trước mặt Bạch Tô, anh nắm cổ cô tay cô rồi kéo cô vào lòng.

Phó Vân Tiêu nói: “Bạch Tô! Em đừng đi!”
Phó Vân Tiêu ôm Bạch Tô rất chặt, cánh tay anh mạnh mẽ có lực, cô không có cơ hội nào để thoát thân.
Bạch Tô ngơ ngác nhìn Phó Vân Tiêu, cô muốn đẩy anh ra nhưng anh ôm rất chặt, không để lọt một khe hở nào để cho cô có thể vùng vẫy.
Hai người cũng không mặc quá nhiều quần áo nên Bạch Tô có thể cảm nhận được nhiệt độ của người anh truyền qua áo sơ mi tới người cô.
Bạch Tô thấy tim mình đang đập thình thịch không ngừng.
Cô nhìn anh lo sợ, cô muốn đẩy anh ra nhưng anh lại càng ôm chặt hơn.

“Anh buông tôi ra.”
Khi Bạch Tô hét vào mặt Phó Vân Tiêu, môi của anh lập tức áp xuống môi cô và mạnh mẽ tách hai môi của cô ra.
Bạch Tô không kịp đề phòng, cô không thể ngờ là Phó Vân Tiêu lại mạnh mẽ công chiếm cô như vậy.
Cô còn chưa kịp cắn chặt hai hàm răng lại thì đầu lưỡi của anh đã nhanh chóng tiến vào.
Anh càng đuổi theo thì cô càng trốn tránh.
Anh mang theo một vẻ chiếm đoạt bá đạo, cả người cô run lên.
Bởi vì cô đang rất sợ.

Nhưng kì lạ là lý trí bảo cô đẩy anh ra nhưng thân thể cô hình như không bài xích người đàn ông này lắm, dường như cô có cảm giác thân thuộc với những tiếp xúc trên cơ thể với người này.
Bạch Tô bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi.

Cô không dám để cho mình bị đưa đẩy bởi những cảm giác đột nhiên xuất hiện vừa rồi.
Cô sợ cảm giác lạ đó sẽ khiến cô trở nên mê muội.
Cô chỉ có thể không ngừng đẩy Phó Vân Tiêu ra.
Nhưng Phó Vân Tiêu đã nắm chặt lấy cổ tay của Bạch Tô, rồi đầu lưỡi cô lại một lần nữa chơi đùa với đầu lưỡi của cô.
Bạch Tô cảm giác được mình đang dần dần chìm đắm vào đó, cô bất giác nhắm mắt lại lúc nào cô cũng không biết thậm chí về sau, cô còn để mặc cho Phó Vân Tiêu muốn làm gì thì làm.
Mãi cho đến khi điện thoại của cô vang lên, Bạch Tô mới như từ trong mộng bước ra.

Cô nhanh chóng đưa tay đẩy Phó Vân Tiêu ra, vội vã tránh sang một bên rồi mới nghe điện thoại.
Bởi vì căng thẳng nên cô còn chẳng kịp nhìn rõ xem là ai đang gọi điện cho cô.
Cô hổn hển đáp lại: “Alô!”
“Ann em đang ở đâu vậy?”
Là giọng của Lâm Lập, Lâm Lập quan tâm hỏi.

“Em… em đang đi chơi với hướng dẫn viên du lịch.”
Bạch Tô cắn cắn môi, nhanh chóng trả lời lại.
“Đi chơi ở đây vậy? Sao em lại thở hổn hển như thế?”
Dĩ nhiên Lâm Lập nghe thấy tiếng thở của Bạch Tô thì cảm thấy khác thường nên hỏi lại lần nữa.
“Chắc vì lúc nãy em vừa chạy.

Vừa nãy để chụp được một tấm ảnh đẹp, em đã phải chạy mấy vòng liền nhưng em vẫn không thích lắm.”
Từ trước tới giờ, Bạch Tô chưa từng nói dối Lâm Lập.
“Anh đang ở nhà đợi em, anh đang định đưa em đi gặp mấy người bạn của anh ở thành phố A.”
“Thế em về ngay đây.”
Bạch Tô nói xong thì cúp điện thoại.
Cô cúp điện thoại xong, không nói với ai một câu nào mà đã lấy áo khoác rồi nhanh chóng bước ra cửa.
Thấy Bạch Tô định đi, Phó Vân Tiêu nhanh chóng chạy tới trước mặt cô ngăn cản.
“Em muốn đi đâu vậy?”
“Anh đừng qua đây, cũng đừng đi theo tôi.”
Bạch Tô vội vàng nói một với Phó Vân Tiêu.
Nói xong, cô nhanh chóng rời khỏi biệt thự của Phó Vân Tiêu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận