Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Màn đêm dần buông xuống, không biết đã tổ chức lửa trại, tất cả mọi người đều ngồi vây quanh lại với nhau, trước mặt có đủ các loại thức ăn nước uống, tương tác, trò chuyện với nhau, cũng coi như là vui vẻ trong đau khổ.
Thật ra Bạch Tô không muốn tham lửa trại này, chính xác mà nói, ngồi cùng với tất cả mọi người ở đây có thể sẽ gặp phải Phó Vân Tiêu, bây giờ cô không muốn tham gia.
Thế nhưng, người của hãng hàng không thực sự quá nhiệt tình, nếu như bạn không ra tham gian lửa trại bọn họ tổ chức, bọn họ sẽ liên tục đến xin lỗi, xin lỗi cho đến khi bạn ra tham gia thì thôi.
Bạch Tô không còn cách nào khác, chỉ có thể ra tham gia.
Cũng may lúc cô đến tham gia lửa trại hình như không nhìn thấy bóng dáng của Phó Vân Tiêu.
Đêm khuya, Bạch Tô khoác một tấm chăn, cố gắng ngồi sát lại gần đống lửa, mặc dù cô vẫn cảm thấy lạnh.

Cô không có suy nghĩ sẽ tham gia vào cuộc vui này, chỉ ở bên ngoài giả bộ vui vẻ nhìn mọi người tùy ý ca hát, nhảy múa cũng chẳng mấy hứng thú.

Đúng lúc này, đột nhiên có một người đàn ông lạ mặt ngồi xuống bên cạnh Bạch Tô, nói với cô một cách ám muội: "Lạnh sao? Có lẽ tôi nên sát lại gần cô một chút em sẽ cảm thấy tốt hơn."
Người đàn ông này khẽ cười, đôi chân thon dài, gương mặt góc cạnh đủ để khiến cho các cô gái khác phải tròn mắt.
Thế như, Bạch Tô chỉ nhẹ nhàng đưa mắt nhìn, nói với người đàn ông đó một câu: "Không cần, cảm ơn."

Bạch Tô vô thức dịch xa ra một chút.
"Em rất sợ tôi sao?"
Nhìn thấy động tác của Bạch Tô, người đàn ông đứng bên cạnh hỏi, lại dịch sát về phía Bạch Tô một chút.
Bạch Tô lịch sự lắc đầu, cô có thể làm gì bây giờ, dù sao cô cũng không thể nói chuyện một người đàn ông xa lạ, rằng tôi rất sợ anh, tôi cảm thấy anh rất nguye hiểm, cút xa tôi ra!
Bạch Tô lúc đó, cảm thấy bản thân như bị thần kinh mất rồi.
Thế nhưng, người đàn ông dường như không hề cảm nhận được sự mâu thuẫn của cô, lên tiếng nói với Bạch Tô: "Ngồi chung máy bay, cùng hạ cánh khẩn cấp, vốn dĩ sẽ không thể nói chuyện nhau một câu, liếc nhau một cái thế mà tối lại cơ hội tiếp xúc, em không thấy đây là duyên phận của chúng ta sao?"
Anh cố ý điều chỉnh giọng nói mình trở nên ấm áp, đặc biệt vô cùng quyến rũ trong màn đêm.
"Xin lỗi anh, có thể để tôi yên tĩnh một chút được không?"
Bạch Tô vẫn cứ lễ phép như cũ, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó nói.
"Em có chuyện gì sap? Tôi là người để em có thể trút bầu tâm sự."
Nói xong, người đàn ông lạ mặt lại sít sát gần về phía Bạch Tô một chút, anh ta không biết nguyên nhân Bạch Tô từ chối lùi bước về phía sau, mà ngược lại còn càng ngàng càng sát lại gần Bạch Tô.
Bạch Tô có chút nhạy cảm trực tiếp đứng thẳng dậy.
Kết quả, người đàn ông lạ mặt đó cũng đứng dậy theo, nắm chặt lấy cô tay cô.
"Hãy cho nhau một cơ hội để tìm hiểu, em làm sao biết được đêm nay không phải là một đêm tuyệt vời?"
Bạch Tô giãy ra khỏi bàn tay của anh ta: "Anh, xin anh buông tay, nếu như anh vẫn tiếp tục cố ý, tôi sẽ hô lên kêu cứu đấy."
Người đàn ông lạ mặt nở một nụ cười tà mị, khuôn mặt hung hãn kia lộ ra một nét quyến rũ sẵn có của anh.
"Tại sao lại từ chối? Thế này là do em cố ý giả vờ sao?"
"Lúc trước tôi đã từng gặp qua người con gái như em, để thu hút sự chú ý của tôi, nên sẽ luôn chọn cách cố ý giả vờ ngó lơ, không thèm để ý."
"Tôi là Lục Triều, một diễn viên, nếu em thường xuyên xem tivi sẽ nhìn thấy tôi, có điều, bây giờ không có ánh đèn chớp nhoáng, em có thể xem tôi là người bình thường, chúng ta hãy nói về tình yêu như những người bình thường."
Người đàn ông bắt đầu giới thiệu về bản thân mình, dường như hoàn toàn không hề để ý đến sự kháng cự của cô, thậm chí còn càng ngàng càng sát lại cô hơn.
Bạch Tô chỉ có thể bị ép mà liên tục lùi về phía sau, cho đến khi cô dần dần phát hiện ra mình đã lùi đến nơi nào rồi không biết, người đàn ông này còn nói với cô: "Nói thật cho em biết, thực ra lúc nảy trên máy bay anh đã chú ý đến em rồi.

Từ đầu đến cuối em chỉ đi có một mình."

Bạch Tô cố gắng thoát ra khỏi đối phương, tránh né người đàn ông cứ liên tục đuổi theo cô này, nhưng tay của người đàn ông này lại nắm chặt lấy cổ tay Bạch Tô, khiến cô có muốn thoát cũng không thể nào thoát được.
Cũng không biết suy nghĩ của người phụ nữ trên chuyến bay này như thế nào, lúc bọn họ nhìn thấy Lục Triều làm những chuyện này với Bạch Tô, bọn họ không hề có ý ngăn cản, vẫn đứng từ xa hưng phấn, vỗ tay điên cuồng quan sát hai người, ánh mắt bắt đầu chú ý, không ngừng nói: "Wow, đẹp trai quá, người đàn ông này thật đẹp!"
Quả thực Bạch Tô như muốn điên lên, cô kháng cự lại, lúc này hoàn toàn không biết làm thế nào, đột nhiên vang lên một giọng nói, đặc biệt lạnh lùng, thậm chí còn có chút tức giận, nói: "Buông tay cô ấy ra!"
Lúc nói xong câu này, Phó Vân Tiêu đến trước mặt Bạch Tô và Lục Triều.
Lục Triều ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu, khinh thường nói với Phó Vân Tiêu một câu: "Anh chàng, đừng làm phá hỏng chuyện tốt của người khác.

Anh muốn tán gái cũng nên biết chú ý thứ tự trước sau một chút chứ."
Bạch Tô liều mạng vùng ra khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy cô, cố gắng vài lần, cuối cùng cũng thoát ra.
Đối mặt khiêu khích với Lục Triều, Phó Vân Tiêu gần như lập tức nhân cơ hội ôm lấy thắt eo của Bạch Tô, nói với người đàn ông lạ mặt đó: "Ý của anh là anh có hứng thú với vợ của tôi sao? Còn muốn tôi phải chú ý đến thứ tự trước sau, vậy được, xin hỏi hai người chúng ta ai đến trước, ai đến sau?"
Người đàn ông này là một ngôi sao, cho nên vẻ ngoài của anh rất thu hút được một lượng lớn fan hâm mộ.
Nhưng lúc này Phó Vân Tiêu đến, đám người vốn dĩ cổ vũ cho Lục Triều đột nhiên đều chuyển hướng về phía Phó Vân Tiêu, nhao nhao lên reo hò, ủng hộ cho anh.
"Wow, người đàn ông này thật đẹp trai!"
"Quả nhiên, một người đàn ông hay lẳng lơ không quyến rũ bằng một người đàn ông lạnh lùng."
"Trời ơi, anh ấy tức giận trông thật bá đạo."
Một đám người ở phía xa xa không ngừng bàn tán.
Bạch Tô muốn cùng Phó Vân Tiêu duy trì khoảng cách, hơn nữa không thích Phó Vân Tiêu nói cô là vợ của anh.

Nhưng bây giờ, rõ ràng là Phó Vân Tiêu đang đối mặt với Lục Triều, giữa hai người này, cô vẫn lựa chọn để Phó Vân Tiêu tùy ý nói chuyện trước.
Dù sao xem ra Phó Vân Tiêu cũng an toàn hơn một chút.
Lục Triều bị câu hỏi ai đến câu hỏi ai đến trước ai đến sau của Phó Vân Tiêu, anh ta ngẩn người ra một lúc.
Một lúc sau, anh ta đột nhiên ngượng ngùng thu tay về, sau đó mặt mày xám xịt nhanh chóng bỏ đi, chỉ dể lại một ánh mắt thể hiện rõ sự oán giận sâu sắc.
Mãi cho đến khi Lục Triều đi xa rồi, Phó Vân Tiêu mới buông tay ra khỏi eo Bạch Tô.
"Cảm ơn, nhưng lần lần có giải vây có thể đừng lợi dụng thế này được không."
Bạch Tô lập tức duy trì khoảng cách an toàn với Phó Vân Tiêu, sau khi nói xong cô cũng xoay người rời đi.
Khóe miệng Phó Vân Tiêu khẽ cong lên, anh nhanh chóng đuổi theo Bạch Tô.
Nói với cô: "Tôi không nghĩ những gì mình làm với người phụ nữ của mình là lợi dụng đâu, tôi cảm thấy thế này gọi là tâm đầu ý hợp,".

Truyện Khoa Huyễn
Phó Vân Tiêu nói câu này một cách rất tự tin..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận