Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Bạch Tô thức cả một đêm không ngủ, cô chờ đến khi bầu trời dần có những tia nắng mới mệt mỏi thiếp đi một lát.

Mấy ngày kế tiếp, bởi vì Bạch Tô là người duy nhất trong giới truyền thông đi theo đoàn nên rất nhiều công việc cô phải tự thân vận động.

Lúc mới bắt đầu Bạch Tô còn thấy kỳ lạ khi Lâm Lập không liên lạc với mình.

Nhưng sau đó khi vùi đầu vào công việc thì Bạch Tô lại quên mất Lâm Lập.

Bạch Tô dần làm quen với hoàn cảnh và dường như tất cả những người tình nguyện ở đây đều chung sống với nhau khá hòa thuận.

Một ngày nọ, Bạch Tô dẫn các bạn nhỏ trường tiểu học Hy Vong ra bờ biển chơi, mọi người cùng nhau chơi bóng chuyền trên bờ cát, chia nhau thành vài đội xem ai là đội thắng cuối cùng.

Gần thành phố S có một bờ biển, nước biển xanh mát trong veo, trông cực kì xinh đẹp.

Đây là hoạt động được tổ chức cho những đứa trẻ thôn quê có thể trải nghiệm những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

Bờ biển này là một điểm du lịch hấp dẫn nhưng vì đây không phải là mùa du lịch nên bờ biển không có bao nhiêu người.

Nhóm Bạch Tô chia thành sáu đội, mọi người tự chọn đội cho mình gôm có người lớn và những đứa nhỏ nên cực kì thú vị.

Khi mọi người đang chơi với nhau thì có một bạn nhỏ đánh quả bóng chuyển ra biển, Bạch Tô đang định chạy đi nhặt bóng thì bạn nhỏ đã tự đi nhặt trước.


Đó là một cô gái nhỏ đặc biệt chọn cho mình một chiếc váy dài in hoa, cô bé đang định cúi xuống nhặt quả bóng chuyện lên thì bỗng nhiên xa xa có một chiếc thuyền lướt nhanh qua khiến váy cô bé ướt đẫm.

Cô bé lập tức khóc òa lên.

Thấy bạn nhỏ khóc, Bạch Tô vội vàng chạy tới an ủi.

Bấy giờ, Vương Tiểu Đồng đã quay sang lớn tiếng mắng người lái chiếc thuyền nọ: "Có tí ý thức công cộng nào không vậy! Không thấy bên này có con nít hả?"
Mắng xong lập tức khó chịu giơ ngón giữa lên về phía chiếc thuyền.

Thấy Vương Tiểu Đồng giơ ngón giữa lên, những người kia đã lái chiếc thuyền đi xe đều nhìn sang Vương Tiểu Đồng.

Mọi người hừng hực khí thế trông cực kì hầm hố, nhanh chóng khiến mọi người sợ hãi.

Vương Tiểu Đồng không hề sợ hãi tí nào, cô ấy còn hùng hổ như thể muốn quyết chiến với đám người đó một trận sống chết và tiếp tục giơ ngón giữa.

Bấy giờ, một người lái chiếc thuyền sang một bên và xuống dưới đi thẳng tới trước mặt Vương Tiểu Đồng nói: "Cô làm thế là sao? Khiêu khích hả?"
Có vẻ người đó cũng không lớn lắm, trông cùng tầm tầm Vương Tiểu Đồng là cùng.

Vương Tiểu Đồng nhíu mày khinh thường: "Không phải khiêu khích, tôi đang dạy dỗ cho các người biết cách làm người nhưng sợ mấy người không nghe thấy nên mới gọi vào đây để dạy cho rõ ràng thôi.

"
Vương Tiểu Đồng nói thế thì bên kia lại càng tức giận.

"Ha, rốt cuộc cô có ý gì thế?"
"Tôi có ý gì hả?" Vương Tiểu Đồng không hề yếu thế tí nào, nhìn đối phương: "Mấy người nhìn thế mà vẫn không biết tôi có ý gì hả? Ai mướn các người lái chiếc thuyền nhanh như đi ăn cướp thế hả? Có tiền thì hay lắm chắc? Mấy người không thấy con bé bị hất nước ướt hết người rồi ư? Một lũ các người ấy à! Đúng là không có tí ý thức công cộng nào.

"
"Thế thì có làm sao, cho nó chút tiền bồi thường là xong chứ gì.

" Nói xong bên kia bèn rút một xấp tiền ra: "Chắc bao nhiêu đây là đủ để mua một trăm cái vách rách nát đó rồi nhỉ.

"
Người đó liếc sang chiếc váy của cô gái nhỏ rồi khinh thường nói.

Không nói còn đỡ, Bạch Tô chỉ muốn an ủi đứa nhỏ vài câu là được.

Nhưng khi đối phương nói những lời đó thì Bạch Tô cũng cực kì khó chịu.

Rốt cuộc anh ta nói thế là sao?
Sấp nhỏ không được sống trong cảnh giàu sang nên nhất định phải nói rõ cho chúng biết về giá trị và tính chất thật sự của đồng tiền, để chúng có một nhận thức đúng đắn làm hành trang trên con đường trưởng thành.


Những hành động này chẳng khác gì sự sỉ nhục trắng trợn.

Nó sẽ tạo thành tổn thương sâu sắc in vào tâm trí sấp nhỏ nên Bạch Tô không muốn thấy điều đó xảy ra.

Bạch Tô đi thẳng tới trước mặt người đàn ông đó và nói với anh ta: "Xin lỗi.

"
"Chúng tôi có thể tha thứ cho hành động không mấy lịch sự của anh lúc nãy nhưng chúng tôi không thể tha thứ cho một con người không có nổi đảo đức và nhân tính căn bản, anh là cái thá gì mà dám dùng tiền sỉ nhục nhân cách của người khác.

"
Bạch Tô cũng thấy khó chịu nên cô đứng thẳng sống lưng nhìn người đàn ông đó nói.

Người đàn ông nghe Bạch Tô nói thế xong lập tức tỏ ra khó chịu rồi khinh thường nói với Bạch Tô: "Sao? Bắt tôi phải xin lỗi hả? Cô là cái thá gì mà bắt tôi phải xin lỗi!"
Nói xong bèn xoay người cút về chiếc thuyền của mình, Bạch Tô thấy thế bèn giơ tay nắm lấy cổ tay anh ta.

Cô nắm chặt lấy cổ tay anh ta nói: "Tôi bảo anh xin lỗi, anh bị điếc nên không nghe thấy hả?"
Cô nói cực kì sốt ruột.

Thế nhưng người đàn ông đó lại kiêu căng và hống hách vung tay Bạch Tô ra, suýt tí nữa đã khiến cô ngã xuống.

"Cô có tin là tôi đánh cô bây giờ luôn không, cô mà còn dám cản tôi nữa thì tôi giết cô cũng là chuyện nhỏ thôi, cô tưởng mình là cái thá gì?"
Nói xong người đàn ông đó bèn mở ví tiền ra đêm đếm rồi lấy thêm hai xấp tiền nữa ném lên trời, mỉa mai nói: "Cầm đi mua quần áo mới đi, đừng có đứng đây cản đường cản lối làm phiền bố mày đi chơi nữa, một lũ quê múa"
Tiền bay lên trời và rơi xuống nước.

Bạch Tô không thể chấp nhận nổi hành động của người này.

Cô tức giận hai tay run run.


Nhanh chóng vung tay lên tát thẳng vào mặt anh ta, nói: "Xin lỗi ngay! Có tiền thì ghê gớm lắm chắc!"
Người đàn ông đó không ngờ Bạch Tô sẽ ra tay nên bị đánh xong mới trố mắt ra nhìn.

Rất lâu sau đó anh ta mới hoàn hồn và lên tiếng mắng Bạch Tô: "Mày dám đánh tao!"
Nói xong bèn xuống thuyền gọi điện thoại cho mấy chiếc du thuyền khác ngoài xa: "Mấy đứa bọn bây cử vài đứa vào đây cho tao, tao muốn đập hết tất cả đồ của chúng nó!"
Anh ta đã nổi điên rồi.

Chiếc du thuyền xa xa vội vàng chạy về phía Bạch Tô, sau đó đỗ bên cạnh chiếc thuyền bên kia.

Người đàn ông đó nhìn Bạch Tô và khiêu khích nói: "Để tao xem mày còn rống họng lên được nữa không! Mày nhìn lại xem bố mày là ai!"
Nói xong bèn đi tới chiếc xe lớn đưa bọn Bạch Tô đến đây.

Có vài người tình nguyện nhát gan sợ phiền phức nhưng thấy bọn họ định đập xe bèn đứng vội ra cản lại.

Người đàn ông kìa là loại vô lý không nói tiếng người nhưng đến khi bị người ta hù đập xe thế này thì lại thấy Bạch Tô vô lý!
Thậm chí có người không phân biệt được đúng sai phải quấy còn lên tiếng bảo Bạch Tô xin lỗi.

"Ann, cô mau xin lỗi đi, cô không thể để xe chúng ta bị đập thế này chứ, thế thì làm sao mà vậy được!"
Bạch Tô giật mình.

Không thể tin người người đó: "Tôi có làm gì sai đâu? Người đó không chịu nói lý trước, anh ta bất lịch sự trước cơ mà!"
Vương Tiểu Đồng cũng nổi lửa, cô ấy bắt đầu lấy điện thoại ra chụp hình người đó lại rồi nói với Từ Sắt ở đầu dây bên kia: "Từ Sắt, lập tức cử người đến đây, em sắp đánh nhau rồi, cho anh ta một bài học nhớ đời!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận