Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Thấy chỉ còn ba phút nữa là đến giờ tan làm thì trông thấy Lâm Đạt xông vào, bước chân cô ấy cực kì nhanh và nhìn cái là biết chẳng có chuyện gì tốt lành.

Thấy Lâm Đạt tìm tới, quản lý thoáng đắn đo suy nghĩ xem mình có nên ngăn lại không thì Lâm Đạt đã nói to: "Ai là phóng viên Mộ Tình, bước ra đây.

"
"Mộ Tình! "
"Mộ Tình, tìm Mộ Tình kìa!"
Mọi người không hẹn nhưng cùng nhìn về phía Mộ Tình, thế nên dù Mộ Tình không đứng lên thì Lâm Đạt vẫn nhìn thấy cô ta trước, cô ấy nhấc chiếc giày cao gót lên bước cộp cộp trên mặt đất đi về phía Mộ Tình, đứng trước mặt cô ta.

Cô ấy cực kì nghiêm túc nói với Mộ Tình: "Cô chính là Mộ Tình đúng không? Theo tôi đi một chuyến.

"
"Cô là ai? Cô là cái thá gì mà tôi phải đi theo?"
Mộ Tình bực bội nhìn Lâm Đạt.

Đúng lúc đó thì quản lý chạy tới và khép nép nhún nhường trước mặt Lâm Đạt, nói: "Thư ký Lâm Đạt, sao cô lại đến đây thế này? Tổng giám đốc có tới không?"
"Có một phóng viên ở công ty ông đặt điều bôi nhọ người của tổng giám đốc Phó nên bảo tôi tới đây xem.

"
Tổng giám đốc Phó?
Mộ Tình nghe thế lập tức đảo mắt né tránh.


Thư ký có tác phong làm việc mạnh mẽ cùng với cách gọi tổng giám đốc Phó, người họ Phó ở thành phố A này cũng không nhiều lắm, thế người này là thư ký của Phó Vân Tiêu?
Nghĩ tới chuyện đó, Mộ Tình chợt thả lỏng tinh thần, cười nói: "Cô có biết tôi là ai không? Cô nhận nhầm người rồi ư?"
"Tổng giám đốc Phó của cô là người nào? Người họ Phó nào thế?"
Trong lúc nói chuyện thì Mộ Tình đã cầm điện thoại lên bấm một dãy số, đầu dây bên kia nhanh chóng có giọng của Mộ Vãn Vãn.

"Có chuyện gì thế? Tan làm chưa?" Giọng Mộ Vãn Vãn đầy xa cách nhưng vẫn cố làm bộ nhiệt tình.

Mộ Tình thì lại cực kì thích bám vào cô ta, vội vàng nói với Mộ Vãn Vãn: "Chị họ, em Mộ Tình đây, ở đây có một thư ký tên Lâm Đạt, chị có quen không? Không phải là thư ký của anh rể đúng chứ?"
"Lâm Đạt, tại sao cô ấy lại tìm đến công ty cô? Có chuyện gì không?"
Tất nhiên Mộ Vãn Vãn biết Lâm Đạt.

Khi Lâm Đạt làm thư ký đi theo Phó Vân Tiêu thì luôn nhằm vào cô ta, tất nhiên cô phải nhớ rõ người đó rồi.

Cô ta ghét Lâm Đạt chết đi được.

"Cô ta tìm đến công ty chúng ta hỏi chuyện em viết bài báo đó.

" Mộ Tình cố tình liếc nhìn Lâm Đạt, cáo mượn oai hùm nói: "Chị họ, chị nói xem em phải làm gì bây giờ!"
Mộ Vãn Vãn thoáng do dự: "Cô có thể nói cho họ biết quan hệ của chúng ta nhưng không cần phải nói cho tôi biết chuyện đó có hiểu chưa? Mau giải quyết đi, nhanh cái chân lên rồi lại đây tham gia bữa tiệc, tôi ở đây chờ.

Tôi đi tắm rồi trang điểm đã.

Mộ Vãn Vãn nói xong bèn vội vàng cúp điện thoại.

Mộ Tình cúp điện thoại, cảm thấy yên lòng hơn nhiều.

Cô ta cất điện thoại vào túi rồi cố tình ngẩng đầu lên nhìn Lâm Đạt, nhếch môi cười nói: "Chào cô, cô là thư ký của Phó Vân Tiêu đúng không?"
"Thế thì cô trở về đi, thật lòng xin lỗi, bây giờ là thời gian tan làm và tôi còn một buổi tiệc cần đến tham gia, chỉ họ tôi đang chờ tôi.

"
Nói xong Mộ Tình bèn đeo túi lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Lâm Đạt nhếch môi cười nhìn Mộ Tình và nói: "Cô Mộ Tình, không phải tôi không muốn cho cô đi, cô chỉ cần giải thích rõ tại sao cô lại đặt điều viết ra bài viết đó rồi tôi sẽ để cô đi ngay!"
Lâm Đạt đứng thẳng tắp, ngăn cản Mộ Tình.

Mộ Tình luôn nghĩ bản thân mình là công chúa trong cái công ty này, cô ta cảm thấy mình khác với những nhân viên làm ở đây, cô ta cao quý hơn nhiều.

Bây giờ lại bị người ta làm khó làm dễ mngay trong công ty thế này khiến cô ta cảm thấy muối mặt nên bực tức nhìn Lâm Đạt.

"Không phải tôi bịa đặt nên cô nói cái gì tôi chẳng hiểu gì cả, thế nhưng tôi muốn cảnh cáo cô một câu rằng anh rể tôi là Phó Vân Tiêu, tốt nhất cô đừng chọc tới tối"

"Phó Vân Tiêu là anh rể cô? Thế chị cô là ai?" Lâm Đạt nghe cô ta nói Phó Vân Tiêu là anh rể mình thì lại càng cảm thấy buồn cười.

Cô ấy nghĩ Mộ Tình đang nói dối nhưng không ngờ Mộ Tình lại cực kì đắc ý nói: "Ngôi sao Mộ Vãn Vãn.

"
Nhắc tới Mộ Vãn Vãn thì Lâm Đạt lại thấy nực cười hơn.

"Thật lòng xin lỗi, tổng giám đốc của chúng tôi không hề thừa nhận chị họ của cô, trong lòng tổng giám đốc của chúng tôi chỉ yêu và thừa nhận đúng một người đó là Bạch Tô!"
Lâm Đạt không muốn nói những lời vô nghĩa nữa, cô ấy nháy mắt với những người kia để họ lao tới tóm lấy Mộ Tình.

"Thật lòng xin lỗi quản lý, cô gái này đã đặt điều viết đủ thứ chuyện linh tinh khiến tổng giám đốc chúng tôi gặp đủ chuyện phiền toái nên anh ấy muốn tìm cô Mộ Tình để nói chuyện cho rõ ràng.

"
Nói xong Lâm Đạt lập tức xoay người bỏ đi, bảo người của mình đẩy Mộ Tình lên xe.

Mộ Tình mất hết mặt mũi, chỉ có thể cố chấp giữ lấy thể diện của mình, liên tục mắng to: "Buông ra, cô có biết chị tôi là ai không? Ai cho cô lá gan bắt tôi đi như thế!"
Lâm Đạt chẳng thèm quan tâm.

Lâm Đạt chỉ ra lệnh cho bọn họ đẩy Mộ Tình vào xe còn cô ấy thì ngồi vào ghế lái, hai người ngồi vào xe rồi Lâm Đạt mới quay lại nói với Mộ Tình: "Tôi không cần biết anh rể cô là ai, tôi chỉ cần làm theo những lời anh rể cô đã nói.

Cô tên là Mộ Tình, thế thì chị cô có thể tên gì được, tất nhiên là Mộ Vãn Vãn rồi.

"
"Thế nhưng tổng giám đốc chúng tôi đã ly hôn với Mộ Vãn Vãn.

"
Nói xong câu đó thì Lâm Đạt không giải thích thêm gì nữa, chỉ lái xe thật nhanh.


Mộ Tình giật mình không thể tin nổi nhìn Lâm Đạt.

Lâm Đạt cong môi cười: "Không tin thì cô có thể gọi điện thoại cho chị gái Mộ Vãn Vãn của cô để nhỡ đâu cô ta tìm tổng giám đốc của chúng tôi xin cho cô thì sao?"
Lâm Đạt biết trong dự án Bạch Tô tham gia chỉ có mỗi mình cô.

Thế nên hoàn toàn không thể có thứ gọi là phỏng vấn hiện trường được nêu trong bài viết.

Cô ta đang đặt điều bịa chuyện, đó là điều Lâm Đạt không thể chấp nhận được.

Đó không còn là vấn đề thiện lương hay tốt bụng gì nữa rồi, một phóng viên không cần phải bàn về nhân phẩm hay bản tính, đó là vấn đề về đạo đức nghề nghiệp!
Tại sao cô ta lại muốn viết ra những con chữ đó.

Người thân của người đã mất chịu đủ đau khổ rồi cô ta lại còn dùng sự đau thương của bọn họ để tổn thương đến người vô tội như Bạch Tô thì đúng là ngồi không tai vạ cũng rớt trúng đầu!
Nếu không có cô ta đưa tin sai sự thật thì Bạch Tô đã không bị thương.

Thật ra Lâm Đạt lại càng muốn Mộ Tình gọi điện thoại cho Mộ Vãn Vãn, thế thì cô lại có lý do để báo với Phó Vân Tiêu!
Nguyên nhân Mộ Tình làm việc này có thể là do Bạch Tô và cô ta xích mích trong quá trình làm việc nên muốn mượn cơ hội để trả thù nhưng nếu kéo cả Mộ Vãn Vãn vào chuyện này thì có thể nói là thù mới hận cũ.

Đó giờ Lâm Đạt không hề thích Mộ Vãn Vãn và càng không ưa khi cô ta cứ dây dưa với Phó Vân Tiêu.

Bây giờ nếu như có thể đuổi cổ Mộ Vãn Vãn đi một lần và mãi mãi thì quá là tốt!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận