Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Bạch Tô bất đắc dĩ liếc Phó Vân Tiêu.

Cô đã quyết định không nói chuyện với Phó Vân Tiêu nữa, dù sao nói thế nào cũng không nói lại Phó Vân Tiêu.

Bạch Tô lại tiếp tục ngồi trên ghế sa lon, mặc Phó Vân Tiêu muốn làm gì thì làm, Phó Vân Tiêu ăn hai miếng liền phát hiện thái độ cự tuyệt bất hợp tác của Bạch Tô, sau đó đi từ từ đến bên cạnh Bạch Tô, nhìn Bạch Tô.

Rồi lại bước đến trước những món ăn kia, bưng cơm cùng thức ăn bước đến bên cạnh Bạch Tô, ngồi bên cạnh Bạch Tô gắp thức ăn đưa đến tận miệng Bạch Tô, nói với Bạch Tô: “Ngoan nào, há miệng ta, tôi biết em đang đợi tôi đút cho em ăn.

"
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, ngậm chặt miệng, không muốn phản ứng Phó Vân Tiêu.

Khóe môi Phó Vân Tiêu giương lên vẻ mỉm cười: “Em đang chờ tôi nhai cho em à?"
Anh biết rất rõ ràng Bạch Tô không có ý này, nhưng anh cố ý xuyên tạc ý Bạch Tô.

Anh thật sự bỏ thức ăn vào trong miệng, từ từ nhai, động tác rất ưu nhã đàng hoàng.

Một lúc sau, nhai xong hết rồi, mới đến bên cạnh Bạch Tô, từ từ kề sát miệng Bạch Tô, nói với Bạch Tô: “Được rồi, tôi nhai nhuyễn rồi, mớm cho em đây.

"
Vừa nói vừa nhích đến gần Bạch Tô.

Bạch Tô vừa nghe Phó Vân Tiêu nói những lời này, vội vàng né về phía sau, cố ý né tránh Phó Vân Tiêu, rồi nhìn Phó Vân Tiêu nói: “Anh muốn làm gì?"
"Em không thích đấy thôi? Em lười nhai thì tôi nhai giúp em.

"
"! "
Bạch Tô khóc không ra nước mắt.


Cô không hề có ý này.

Bạch Tô làm cao nói: “Anh nhai tôi càng không muốn ăn.

"
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, làm ra vẻ mặt đầy ai oán, nhìn Bạch Tô nói: “Em chắc chắn không?"
"Vậy tự em ăn đi.

"
Anh vừa nói vừa nuốt thức ăn vừa nhai vào, chăm chú nhìn Bạch Tô.

Mặt chăm chú quan sát.

Bạch Tô: “! "
Cô có thể làm sao bây giờ?
Thức ăn trước mặt thật ra thì đúng là rất hấp dẫn, hơn nữa, làm xong chuyện kia lại còn đi tắm, hai loại vận động đó cũng sẽ khiến cho bụng bị đói, bây giờ cô đúng là hơi đói.

Nhưng mà! Cô bây giờ đang chống đối Phó Vân Tiêu mà! Cô muốn đuổi Phó Vân Tiêu đi mà!
Như vậy, nếu cô không có tiết tháo mà ăn vào, vậy sau đó cô làm sao đối mặt với Phó Vân Tiêu.

Muốn giữ vững khoảng cách với Phó Vân Tiêu! Muốn biểu đạt quyết tâm dứt khoát với Phó Vân Tiêu!
Cô không thể ăn!
Phó Vân Tiêu ăn một miếng thức ăn, thấy Bạch Tô tiếp tục ngồi ở đó, không có ý thỏa hiệp.

Anh lại gắp thức ăn bỏ vào trong miệng lần nữa, sau đó nói với Bạch Tô: “Nếu như em không ăn, tôi cứ tiếp tục mớm em.

"
"Phó Vân Tiêu, anh đừng có quá đáng!"
Bạch Tô thật sự là muốn điên! Người đàn ông này tại sao có thể lưu manh như vậy!
Cô phải thế nào mới có thể dứt khoát được với người đàn ông này!
"Anh nói đi, làm thế nào anh mới có thể buông tha cho tôi? Anh nói đi, nói đi! Tôi lập tức đi làm!"
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, cau mày, đã bắt đầu muốn chạm đến giới hạn cuối cùng!
Khóe môi Phó Vân Tiêu treo nụ cười hài lòng.

"Cùng tôi ăn bữa cơm này.

"
"Chỉ có yêu cầu này?"
Bạch Tô không thể tin nhìn Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu gật đầu, nói: “Ừ, cơm nước xong, tôi sẽ đi.

"
Bạch Tô nửa tin nửa ngờ nhận lấy chén thức ăn, sau đó bước đến bên cạnh bàn ăn, ngồi vào chỗ, nhìn Phó Vân Tiêu bắt đầu ăn.

Phó Vân Tiêu đạt được mục đích, anh vừa ăn cùng Bạch Tô, vừa vui vẻ gắp thức ăn cho Bạch Tô.

Bạch Tô bất giác an tĩnh ăn cùng Phó Vân Tiêu đến hết bữa, ăn đặc biệt no, mới nhìn Phó Vân Tiêu nói: “Vậy bây giờ anh có thể đi được chưa?"
Trên mặt cô vẻ mặt vẫn mang vẻ đề phòng, giống như là lúc này Phó Vân Tiêu tràn đầy vẻ không đáng tin.

Bạch Tô cho rằng Phó Vân Tiêu sẽ không đi, lại sẽ giở trò gì nữa, nhưng không ngờ Phó Vân Tiêu liền ưu nhã đứng dậy, sau đó nhìn Bạch Tô nói một câu: “Có thể.


"
Anh nói xong câu này, liền đứng dậy, bắt đầu mặc lại quần áo, sau đó ánh mắt nhìn chăm chú Bạch Tô, rồi rời khỏi nhà Bạch Tô.

Nhân lúc Phó Vân Tiêu vừa rời khỏi phòng, một giây kế Bạch Tô liền vội vàng khóa cửa lại.

Xong rồi! Yên tĩnh!
Bạch Tô nhìn gian phòng này, lại nhìn dáng vẻ hỗn loạn trên giường, hoàn toàn không thấy buồn ngủ.

Một ngày xảy ra quá nhiều chuyện, quan hệ giữa Phó Vân Tiêu và cô cũng càng ngày càng khiến cho người ta cảm thấy nhức đầu.

Cô làm sao còn ngủ được!
Cô bất đắc dĩ ở trên giường nhàm chán lăn lộn xem ti vi.

Đại khái qua một giờ, liền nhận được điện thoại của Erica.

Bạch Tô hỏi Erica một câu: “Thế nào rồi?"
Erica nói với Bạch Tô: “Mẹ! Mẹ mau tới đây với con, bây giờ con ở số 50 đường Hoa Anh Đào, con ở đây chờ mẹ.

"
Bạch Tô nghi ngờ hỏi một câu: “Đã trễ thế này, bảo mẹ tới đó làm cái gì?"
Giọng nói Erica cũng tỏ ra thần thần bí bí, nói với Bạch Tô: “Mẹ, mẹ mau tới đây, tới thì biết ngay! Tóm lại! Có ngạc nhiên, có vui mừng!"
Bạch Tô lại nhìn đồng hồ, nếu là con trai kêu đi, vậy thì đi đi.

"Được.

"
Bạch Tô đáp lại một câu, liền đứng dậy bắt đầu thay quần áo có thể mặc ra ngoài, chạy tới vị trí Erica nói trong đêm ―― số 50 đường Hoa Anh Đào.

Bạch Tô cho rằng, số 50 đường Hoa Anh Đào hẳn là một quán cà phê, hoặc là rạp chiếu phim, sân khấu kích đại loại các công trình công cộng, kết quả thật không ngờ! Lại là… Một khu biệt thự lớn!
Khu biệt thự không quá xa, có một cây cầu đá nhỏ nối ra bên ngoài.

Phía dưới cầu đá nhỏ là nước chảy róc rách, bên ngoài cầu đá nhỏ là đường xe chạy rộng rãi, bên trong trồng đầy hoa anh đào, dưới tán hoa anh đào là một con đường nhỏ chạy thẳng đến cổng biệt thự.

Bạch Tô nghi hoặc nhìn khu biệt thự này, từ từ đi đến trước mặt Erica đứng ở cổng khu biệt thự, nhìn Erica nói: “Con gọi mẹ qua đây làm gì?"
"Mẹ, con có cái này hay lắm muốn cho mẹ xem.


"
Vừa nói, Erica liền kéo tay Bạch Tô, mang Bạch Tô đi vào trong khu biệt thự.

Bạch Tô do dự: “Rốt cuộc muốn dẫn mẹ xem cái gì hả?"
Erica mặt đầy thần bí: “Mẹ, mẹ đi theo con vào thì biết! Tới rồi.

"
Erica đi về phía trước, Bạch Tô nửa tin nửa ngờ đi theo.

Cô vốn biết Erica muốn đi tìm bạn chơi.

Cho nên, theo bản năng Bạch Tô cho rằng bạn Erica ở trong biệt thự này, đi theo Erica đến biệt thự số 188 đường Hoa Anh Đào, Bạch Tô nhìn ngôi nhà trước mặt, phát hiện Erica không dừng lại, mà từ từ đẩy cửa đi vào.

Cô cũng đi theo Erica đi vào trong.

"Đây là nhà bạn học của con đấy hả?"
Buộc lòng phải thừa nhận là chỗ này rất đẹp, sang trọng chói mắt, lại vô cùng lãng mạn.

"Không phải, đây là quà cho mẹ.

"
Erica giải thích, đưa Bạch Tô vào trong nhà.

Bạch Tô nhìn biệt thự này, nhất thời hoang mang.

"Cái gì gọi là quà cho mẹ? Ai tặng quà cho mẹ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận