Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Mãn Mạt Nhi giống như một người ngoài, lần này Mộ Vãn Vãn bị thương, tất cả mọi sự chú ý liền đều đặt vào Mộ Vãn Vãn, đương nhiên mọi người đều đi xem Mộ Vãn Vãn thế nào, Thẩm Mạc Bá cũng đi theo đi xem Mộ Vãn Vãn.

Phó Vân Tiêu không đi.

Anh xa xa thấy Mãn Mạt Nhi ngồi một mình trên ghế gỗ đặt chung quanh trại ngựa, anh liền trực tiếp bước đến chỗ Mãn Mạt Nhi, từ từ đi đến bên cạnh Mãn Mạt Nhi, duy trì khoảng cách nhất định, mở miệng hỏi Mãn Mạt Nhi một câu: “Cô không tức giận Thẩm Mạc Bá quan tâm Mộ Vãn Vãn sao, còn ngồi ngơ ngẩn ở đây, bộ yên tâm lắm à?"
Vừa nghe thấy giọng Phó Vân Tiêu, Mãn Mạt Nhi ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu, cô đốt cho mình một điếu thuốc mới nhìn hỏi Phó Vân Tiêu nói: “Anh Phó Vân Tiêu cũng không nóng ruột, tôi lại qua đó làm cái gì chứ?"
"Tôi và Mộ Vãn Vãn đã ly hôn.

"
"Ly hôn còn muốn lợi dụng vợ trước mình tới khảo sát anh em, tổng giám đốc Phó thật đúng là bạc tình.

"
Mãn Mạt Nhi phun ra một vòng khói nói với Phó Vân Tiêu một câu.

Lần này nụ cười trên mặt Phó Vân Tiêu càng thêm sâu.

Anh luôn luôn thích người thông minh, đương nhiên thích giao thiệp cùng người thông minh, bây giờ Mãn Mạt Nhi có thể nhìn rõ chân tướng, chứng minh cô là một người thông minh
Phó Vân Tiêu từ từ đi đến bên cạnh Mãn Mạt Nhi, trực tiếp mở miệng nói một câu với Mãn Mạt Nhi: “Nói cho tôi những gì cô biết.

"
Mãn Mạt Nhi trực tiếp phun ra một vòng khói, nói: “Thật ra thì, tổng giám đốc Phó cái gì cũng biết, cần gì phải hỏi tôi, hoặc là anh có thể đi hỏi Mộ Vãn Vãn hoặc là Thẩm Mạc Bá.

"
Cô cười.

Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng cười, không trả lời, chẳng qua là nhìn trời xanh xa xa cuối trại ngựa, rồi mới lên tiếng: “Cô không cần quyết định thay tôi, cô chỉ cần nói cho tôi những gì cô biết là được.

"
"Xin lỗi, tôi cũng có đạo đức cùng yêu cầu nghề nghiệp, không thể.

"
Mãn Mạt Nhi hút xong điếu thuốc, cũng không định ngồi lì ở chỗ cũ, cô nhìn Phó Vân Tiêu, trực tiếp đứng dậy.


Phó Vân Tiêu nhìn Mãn Mạt Nhi rời đi, ưu tư không rõ.

Thật ra thì, câu cuối cùng của Mãn Mạt Nhi một đã nói hết những gì nên đoán, nên chứng thực.

Mãn Mạt Nhi là Thẩm Mạc Bá thuê tới, chủ yếu là muốn đóng vai một người bạn gái, cho nên, cô mới có thể dùng từ đạo đức nghề nghiệp.

Mà Phó Vân Tiêu hôm nay chính là cố ý gọi Mộ Vãn Vãn cùng Thẩm Mạc Bá cùng tới.

Một người ngoài mặt bình thường rất dễ dàng che giấu háo hức của mình, nhưng dưới tình huống lo lắng, lại đang khẩn cấp rất dễ dàng bộc lộ ra điểm yếu.

Địa vị Mộ Vãn Vãn cùng Thẩm Mạc Bá ở trong lòng Phó Vân Tiêu đối với Phó Vân Tiêu mà nói, anh em quan trọng hơn đàn bà.

Nhưng chuyện này, anh cần chắc chắn vạn phần mới có thể chủ động đi hỏi Thẩm Mạc Bá, nói cho rõ.

Thật ra hôm nay anh hy vọng khảo sát cũng không phải là kết quả này, câu trả lời anh muốn khảo nghiệm chính là mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà! Đáp án này không phải là anh câu trả lời mong muốn.

Phó Vân Tiêu nhìn Mãn Mạt Nhi rời đi, mình vẫn còn ngồi trên ghế trại ngựa ngựa, vẫn không có di chuyển vị trí, không biết phải đi nơi nào.

Đối mặt kẻ thù khác, Phó Vân Tiêu tuyệt đối sẽ không nương tay mềm lòng.

Nhưng mà, đối mặt với anh em, Phó Vân Tiêu là một người rất trọng tình nghĩa.

Cần suy nghĩ!
Ngày hôm sau sau khi Bạch Tô thức dậy, trước hết định mua vài thứ thanh đạm gửi đến bệnh viện.

Cô cảm thấy Lâm Lập hẳn sẽ ăn.

Sau đó cô thức dậy dọn dẹp mới lên đường đi bệnh viện.

Ngày hôm nay, Bạch Tô mới bước tới bệnh viện.

Dù sao cũng là Lâm Lập bởi vì cô mà nằm viện, lòng cô vẫn đau.

Bạch Tô nhanh chóng tìm được phòng bệnh của Lâm Lập, bước vào thang máy.

Thẳng đến tầng chót, thang máy mới dừng lại, Lâm Lập đã đổi phòng bệnh, phòng bệnh mới nhìn không giống như là bệnh viện, càng giống như là trung tâm một nuôi hộ hạng sang.

Khu vực này là phòng bệnh độc lập, phòng đơn sang trọng, có y tá chuyên môn cùng bác sĩ trông chừng, cái này làm cho Bạch Tô hơi hơi yên tâm.

Cửa phòng bệnh khép hờ, Bạch Tô nhìn vào trong, hơi mờ tối, không thấy rõ, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Lâm Lập vẫn chưa ngủ, cô bước đến, kéo rèm cửa sổ đóng chặt ra.

"Sáng mới tốt.

"
Bạch Tô vừa kéo rèm cửa sổ vừa nói.

Sau đó xoay người lại, mới phát hiện, bữa ăn cô định cho Lâm Lập ăn, Lâm Lập vẫn chưa đụng đến, cứ đặt ở trên tủ đầu giường, cô bước đến chạm vào thức ăn, phát hiện đã nguội.

Quả thật, ngay cả túi cũng chưa mở, làm sao có thể ăn đây?
"Sao anh không ăn cái gì?"
Bạch Tô bất đắc dĩ nhìn Lâm Lập hỏi một câu.

Lâm Lập nhìn Bạch Tô, khóe môi miễn cưỡng tươi cười, nói: “Muốn chờ em tới ăn chung, nhưng mà em không đến, để nguội luôn.

"
"Anh không thấy chúng nguội ngắt hết rồi hả? Ai biết lúc nào em mới tới.


"
Bạch Tô bất đắc dĩ nói một câu: “Em mua thêm cho anh một phần, tự nhìn anh ăn.

"
"Tại sao sau khi nằm viện bắt đầu có tính khí trẻ con vậy.

"
Giọng nói này mang theo mấy phần bất đắc dĩ.

Lâm Lập nhìn Bạch Tô, trong ánh mắt anh mang theo mấy phần ưu tư nhìn không thấu, nói với Bạch Tô: “Anh không ăn, đi ra ngoài với anh được không?"
" Được.

"
Bạch Tô thả tay xuống, đang định dọn dẹp, lập tức xoay người lại, đỡ Lâm Lập đi ra phòng bệnh, vào thang máy xuống lầu, đến vườn hoa phía sau nhỏ bệnh viện.

Mới vừa bước vào vườn hoa, không trung liền bay lên bông tuyết.

"Tuyết rơi.

"
Bạch Tô thuận miệng nói, là không biết nói gì, chỉ có thể thảo luận về thời tiết.

Sau đó, hai người cùng nhau đi dạo trong vườn hoa.

Bạch Tô sợ đụng đến vết thương của Lâm Lập, cố ý đi rất chậm.

Lâm Lập cũng hưởng thụ quá trình này.

Chẳng qua là, không ngờ về sau tuyết dần dần rơi lớn hơn, không khí chung quanh rõ ràng giảm xuống không ít.

Bạch Tô vốn là ăn mặc khá mỏng, hơn nữa dựa vào rất gần, Lâm Lập có thể cảm thấy thân nhiệt Bạch Tô rất rõ rệt.

bên ngoài quần áo người bệnh của Lâm Lập là áo khoác, Lâm Lập lập tức cởi áo khoác ra, đắp lên người Bạch Tô.

Bạch Tô bắt áo khoác một góc: “Em không lạnh.

"
"Em lạnh.


"
Lâm Lập dứt khoát nói.

"Anh bị thương, vết thương còn chưa lành, anh mau mặc vào, vết thương bị lạnh không phải chuyện nhỏ.

"
"Em bị lạnh ở chỗ anh mới là đại sự.

" Lâm Lập nhấn mạnh.

Bạch Tô nghe Lâm Lập nói, bỗng nhiên sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Lập, rõ ràng còn định từ chối.

Nhưng mà, cô biết tính cách Lâm Lập, cũng không từ chối nữa, mặc cho Lâm Lập khoác quần áo lên người mình.

Bạch Tô nhìn cảnh tuyết bỗng nhiên nói: “Chờ anh khỏe, chúng ta cùng nhau trở về Los Angeles một chuyến đi.

"
"Cùng nhau ngắm tuyết rơi, cảnh tuyết nơi đó nhất định cũng rất đẹp.

"
"Được.

" Lâm Lập lại nói.

Bạch Tô đề nghị điều này, là cảm thấy bọn họ hẳn cần có một kết thúc.

Chẳng qua là, bây giờ Lâm Lập là vì mình bị thương, rõ ràng bây giờ cũng không phải lúc kết thúc mọi chuyện, cũng chỉ có thể nói như vậy.

Tâm trạng Lâm Lập, Bạch Tô không biết.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận