Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Bạch Tô ngây người nhìn cô ta, không biết nên làm sao bây giờ.

Người phụ nữ tự nhận là Bạch Tô kia đã mất kiên nhẫn.
“Đừng ở đây nữa, mau đi đi!”
Nghe vậy, Bạch Tô không biết nên làm gì.

Cô lại hỏi cô ta: “Cô với Phó Vân Tiêu quen nhau mấy năm?”
“Mấy năm ấy à?” Cô ta ngẩng đầu ra vẻ suy tư, sau đó mới nhìn Bạch Tô đáp: “Ừm, tôi cũng không nhớ là mấy năm nữa, tóm lại là rất lâu.

Cô hỏi chuyện này làm gì? Mau đi đi!”
Nói xong, người phụ nữ tên là Bạch Tô kia không muốn nói chuyện với cô nữa mà đẩy cô ra ngoài.

Bạch Tô cũng không muốn ở lại đây.

Cô ra ngoài, thực ra còn có mấy căn nhà chưa xem hết, nhưng lúc này Bạch Tô đã không còn tâm trạng.

Cô nhanh chóng trở về biệt thự Sakura, di động đặt trước mặt, cô muốn gọi điện cho Phó Vân Tiêu nhưng lại không gọi, nói đúng hơn là không có hứng thú gọi nữa.

Chất vấn Phó Vân Tiêu sao?

Cứ thế, mặt trời dần ngả về tây, dần dần nhuộm đỏ chân trời.

Sau khi sắc trời tối dần, cả căn phòng chìm vào bóng tối, Bạch Tô cũng không đứng dậy bật đèn mà cứ thế chờ mặt trời lặn xuống.

Mãi đến khi tiếng xe hơi vang lên trong sân, sau đó là tiếng bước chân, có người dần dần đi vào, Bạch Tô mới nhận ra Phó Vân Tiêu đã về.

Cô cũng không đứng dậy nghênh đón Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu vào nhà, duỗi tay bật đèn.

Thấy Bạch Tô ngồi trên sofa, anh còn khó hiểu: “Kỳ lạ, tôi còn tưởng em không có nhà, sao em không bật đèn?”
Bạch Tô thoáng ngẩn người, cố gượng cười: “Tôi đang suy nghĩ, nhất thời quên bật đèn.”
“Suy nghĩ chuyện gì?” Phó Vân Tiêu treo áo khoác lên giá áo rồi đi về phía Bạch Tô, ngồi xuống bên cạnh cô.

Bạch Tô đưa giấy tờ nhà đất cho Phó Vân Tiêu rồi nói: “Hôm nay tôi đi xem nhà của anh, phát hiện thật sự là có quá nhiều nhà.

Có phải chính anh cũng không rõ ràng mình có bao nhiêu căn hộ không?”
“Tôi không bận tâm chút tiền đó.” Phó Vân Tiêu thản nhiên nói, sau đó lại hỏi: “Sao rồi? Em thích căn nhà nào thì chúng ta có thể dọn qua đó ở.”
Bạch Tô nghi hoặc nhìn Phó Vân Tiêu.

Cô không biết kế tiếp nên nói gì với anh.

Kể từ khi gặp người phụ nữ kia, Bạch Tô cứ thấy nghẹn trong lòng, rất nhiều chuyện cô không hiểu, không thấy rõ.

Có phải Phó Vân Tiêu đang lừa mình không? Thực ra hoàn toàn không có Bạch Tô, hoặc là nói Phó Vân Tiêu đã tìm rất nhiều cái bóng liên quan tới Bạch Tô?
Bạch Tô đứng dậy nhìn Phó Vân Tiêu, sau đó chủ động đi đến bên cạnh giá áo lấy một chiếc áo khoác ra hiệu cho anh mặc vào.

Phó Vân Tiêu hơi khó hiểu, nhưng không hiểu mà chỉ khoác áo.

Bạch Tô kéo Phó Vân Tiêu ra ngoài.

Anh đi theo cô ngồi vào xe, Bạch Tô báo địa chỉ mà mình muốn đi, chính là nơi hôm nay cô gặp “Bạch Tô” kia.

Phó Vân Tiêu hơi ngây người, nhưng không hỏi nhiều mà chỉ lái xe.


Anh cho rằng Bạch Tô muốn xem nhà của mình mà thôi.
Bạch Tô khó hiểu về thái độ bình tĩnh của Phó Vân Tiêu.

Nhưng anh không nói, Bạch Tô đương nhiên cũng không hỏi.

Cô chỉ có thể cùng Phó Vân Tiêu đến khu nhà đó.
Khi cô kêu Phó Vân Tiêu đỗ xe rồi cùng nhau xuống xe, Bạch Tô tò mò quan sát Phó Vân Tiêu, đồng thời cẩn thận hỏi: “Anh có gì muốn nói không?”
Phó Vân Tiêu cau mày nhìn khu nhà này.

Thực ra anh biết nơi này có một căn hộ, chẳng qua đã lâu anh chưa từng ghé qua.
“Không có gì muốn hói, căn hộ ở đây chắc đã là nhiều năm trước.” Phó Vân Tiêu suy nghĩ một lát: “Chắc là nhà từ mười năm trước.”
Chỉ có thế thôi sao? Bạch Tô hiển nhiên không tin.

Vì thế cô dẫn Phó Vân Tiêu vào nhà.

Khi vào thang máy, Bạch Tô lại quay sang nhìn Phó Vân Tiêu: “Bây giờ anh nhớ tới chuyện gì thì có thể nói với tôi trước.”
Phó Vân Tiêu nhíu mày nhìn chằm chằm Bạch Tô: “Sao hôm nay em kỳ quặc vậy? Chẳng lẽ hôm nay là ngày kỷ niệm gì đó của tôi nên em muốn cho tôi bất ngờ?” Phó Vân Tiêu thật sự không hiểu Bạch Tô, đành phải hỏi một đống.

Sau đó, anh dẫn cô tới tầng nhà của mình.
Bạch Tô tự nhiên mở cửa nhà, lúc này vẻ mặt Phó Vân Tiêu vẫn bình thường, không có gì khác lạ.

Bạch Tô và Phó Vân Tiêu đi vào cửa, Bạch Tô trực tiếp bật đèn.


Trong nhà tối om, chứng minh người mà hôm nay cô gặp không có ở đây.

Bạch Tô hơi nhíu mày đi vào phòng, nói với Phó Vân Tiêu: “Trước đó căn nhà này có ai ở đây không? Anh có kim ốc tàng kiều không? Thừa dịp chưa có người trở về, bây giờ anh trả lời còn kịp.”
Bạch Tô lại nhắc nhở Phó Vân Tiêu, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh.

Anh chủ động bật hết đèn trong nhà, sau đó mở cửa từng căn phòng nhìn ngó, mới nói với Bạch Tô: “Em cảm thấy kim ốc tàng kiều mà lại không có dấu vết gì sao? Hơn nữa tôi còn đưa sổ đỏ cho em?”
Bạch Tô ngây người, sao lại không có dấu vết gì? Buổi sáng Bạch Tô đến đây, rõ ràng còn thấy một người phụ nữ sống ở đây, hơn nữa bên trong trang hoàng rất có hơi thở cuộc sống.

Bạch Tô mở tủ giày, nhưng chỉ có hai đôi dép lê đi trong nhà chứ không có thứ gì khác.

Cô đi theo Phó Vân Tiêu nhìn một lượt, sau đó cũng sửng sốt.

Chẳng lẽ cô vào nhầm nhà người khác? Nhưng sao chìa khóa của cô lại có thể mở cửa nhà khác? Bạch Tô càng khó hiểu.
Bạch Tô không tin tìm kiếm một lượt, mới phát hiện nơi này thực sự không có một bóng người nào.

Giờ thì cô hoàn toàn sững sờ, tại sao lại như thế?
“Sao nào? Đưa tôi tới đây để làm gì?”
Nhận thấy Bạch Tô khó hiểu, Phó Vân Tiêu hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận