Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Trời còn lạnh hơn buổi sáng, ngọn lửa trong lòng còn cháy to hơn hồi sáng.

Bạch Tô cảm thấy mình phải dập tắt ngọn lửa trong lòng, không thì nó sẽ đốt cháy mình, biến thành bom hẹn giờ.
Một vòng, hai vòng.

Bởi vì vận động mạnh nên cô bắt đầu đổ mồ hôi.

Nhưng cô không dừng lại, càng không nghĩ tới chuyện đổ mồ hôi ở ngoài trời trong mùa đông sẽ dễ bị cảm lạnh.

Cô tiếp tục chạy, mãi tới khi bình tĩnh hơn nhiều, cô mới giảm tốc độ.
Chạy đến vòng thứ năm, cô không chạy nổi nữa, cảm xúc cũng bình tĩnh hơn, quyết định chạy chậm về nhà.

Nhưng đúng lúc này, cô phát hiện sau lưng có một chiếc xe không nhanh không chậm đi theo mình.

Cô quay đầu nhìn chiếc xe, đó là xe của Phó Vân Tiêu.
Lại là anh ấy! Cảnh tượng giống hệt hồi sáng!
Thấy Phó Vân Tiêu đi theo mình, Bạch Tô không khỏi chạy nhanh hơn.

Phó Vân Tiêu vẫn từ từ lái xe, thỉnh thoảng ấn còi nhắc nhở Bạch Tô lên xe.

Cô đang canh cánh chuyện của Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu nên đương nhiên sẽ không chịu lên xe của anh.

Phó Vân Tiêu chạy đến bên cạnh Bạch Tô, ngang hàng với cô.

“Dừng lại, lên xe.” Phó Vân Tiêu hạ cửa kính xuống, nhíu mày nhìn bộ đồ thể thao mỏng trên người Bạch Tô, có thể thấy rõ mồ hôi chảy trên trán.
Bạch Tô đeo tai nghe, giả vờ như không nghe thấy lời nói của Phó Vân Tiêu.

Anh đang định nói gì đó thì Bạch Tô lại xoay người chạy sang một con đường mòn khác, để lại Phó Vân Tiêu lái xe, quay đầu xe về nhà.
Khi Phó Vân Tiêu về đến nhà, Bạch Tô đang tắm rửa trong phòng tắm rên lầu.

Tiếng nước ào ào che lấp tiếng bước chân của Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu cũng muốn tắm rửa, anh định mở cửa vào, nhưng rồi dừng bước, xoay người sang phòng tắm bên cạnh.

Lúc anh đi ra, Bạch Tô đang lau tóc trong phòng khách.

Anh về phòng ngủ mặc quần áo rồi xuống lầu, đi đến gần Bạch Tô.
“Em sao vậy? Muốn làm vận động viên cấp một của quốc gia hay sao?”
Phó Vân Tiêu cau mày quan sát Bạch Tô, không tự giác nâng cằm cô lên.

Bởi vì vừa tắm rửa lên trên mặt Bạch Tô còn dính nước, càng thêm ngon miệng.

Bạch Tô né tránh tay Phó Vân Tiêu, quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn anh mà chỉ nói: “Đúng thế, bởi vì thích nên mới vận động.”
Phó Vân Tiêu chỉ hỏi đùa, không ngờ Bạch Tô lại trả lời như vậy.

Phó Vân Tiêu buồn bực lại gần cô.

Anh đang định nói chuyện với Bạch Tô về chuyện chạy bộ, bây giờ trời quá lạnh, không phù hợp vận động ngoài trời, sẽ dễ bị bệnh.

Bạch Tô lại như không có hứng thú trò chuyện với anh, kêu mệt rồi về phòng của mình.

Tiếng khóa cửa vang lên, Bạch Tô khóa trái cửa.
Phó Vân Tiêu cau mày, khó hiểu nhìn cửa phòng Bạch Tô, hoàn toàn không biết hôm nay cô bị làm sao.

Anh còn đang suy nghĩ về chuyện này thì điện thoại rung lên liên tục đánh thức anh.

Vừa bắt máy, Phó Vân Tiêu đã khôi phục hình tượng tổng giám đốc Phó trước mặt người ngoài.
Đầu dây bên kia, thư ký của Phó Vân Tiêu vội nói: “Tổng giám đốc, không ổn rồi, công ty điện ảnh DS vừa ký hợp đồng thu mua với Lâm thị.

Anh mau đến công ty một chuyến đi.”
Phó Vân Tiêu nắm chặt tay, đáp một tiếng rồi cúp máy.

Anh định lên lầu nói với Bạch Tô là mình có việc gấp đi công ty, đến trước cửa phòng ngủ, nghe tiếng động thì hình như Bạch Tô đã ngủ, anh không đánh thức cô mà rón rén cầm quần áo rồi chạy tới công ty.
Công ty điện ảnh DS là dự án mà công ty của Phó Vân Tiêu đã đi theo mấy tháng nay.

Họ vẫn muốn mua được DS, chen chân vào công ty điện ảnh đứng đầu quốc tế.


Bây giờ bị đối thủ cạnh tranh thu mua, kế hoạch hoàn toàn bị xáo trộn.
Trên đường đi, Phó Vân Tiêu gọi điện thoại cho thư ký: “Báo cho tất cả lãnh đạo có liên quan tới dự án trong công ty đi họp vào nửa tiếng sau.”
“Vâng.” Thư ký đáp.
Cúp điện thoại, Phó Vân Tiêu bắt đầu suy nghĩ giai đoạn nào xảy ra vấn đề.
Lúc Phó Vân Tiêu dừng xe, thư ký đã chuẩn bị xong tư liệu chờ anh trước cửa.

Vừa thấy Phó Vân Tiêu, cô nhanh chóng báo cáo tình huống cho anh.

Phó Vân Tiêu vừa nghe thư ký báo cáo vừa xem tư liệu.

Nghe xong, Phó Vân Tiêu gật đầu bày tỏ đã biết.

Lúc này anh đã về đến văn phòng mình, ngón trỏ và ngón giữa gõ mặt bàn.

Thư ký chuẩn bị về bàn làm việc thì bị Phó Vân Tiêu gọi lại.
“Khoan đã.”
“Tổng giám đốc Phó còn chuyện gì nữa?” Thư ký hỏi.
“Mang tất cả tư liệu liên quan tới DS đến phòng họp, ngoài ra tìm một khu nhà có sân thể dục nhiệt độ ổn định, mua một căn nhà ở đó.” Phó Vân Tiêu không ngẩng đầu lên, vừa lật văn kiện vừa ra lệnh.
“Hả?” Thư ký sững sờ, nhất thời không hiểu hai chuyện này có liên quan gì tới nhau.
“Đi làm đi.” Phó Vân Tiêu không giải thích thêm.
“Vâng, tổng giám đốc Phó.” Thư ký đóng cửa văn phòng, lui ra ngoài.
Cuộc họp này kéo dài tới một giờ sáng.

Sau khi thu xếp công việc xong xuôi, những người khác đều về nhà, Phó Vân Tiêu trở lại văn phòng.

Công ty đã không còn người, anh đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, ánh mắt sâu thẳm nhìn nơi xa, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này nếu có đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy thì sẽ cho rằng Phó Vân Tiêu đang lo lắng chuyện công ty, dự án triển khai mấy tháng bị đối thủ cạnh tranh cướp được, bất cứ ông chủ nào cũng sẽ không bình tĩnh.


Nhưng Phó Vân Tiêu lại không phải thế, hoặc là nói chuyện này không đáng để anh phí tâm.
Lúc này anh chỉ nghĩ đến một chuyện, hoặc nói đúng hơn là một người, đó chính là Bạch Tô.

Tại sao hôm nay anh lại thấy Bạch Tô là lạ? Chẳng lẽ cô ấy thật sự thích chạy bộ, muốn làm vận động viên cấp một? Hiểu biết tâm tư của Bạch Tô còn phiền phức hơn cả kiếm tiền.

Phó Vân Tiêu lắc đầu nở nụ cười.
Về đến nhà, Bạch Tô đã ngủ say.

Phó Vân Tiêu cũng loay hoay cả ngày, chỉ sửa soạn lại một chút rồi nằm trên giường đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, thư ký gọi điện thoại báo cho Phó Vân Tiêu là đã mua nhà xong, sẽ phái người đưa chìa khóa tới.

Phó Vân Tiêu ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.

Ăn bữa sáng xong, Phó Vân Tiêu nói dẫn Bạch Tô tới một nơi.

Bạch Tô hỏi: “Đi đâu?”
Phó Vân Tiêu đáp: “Nhà mới mua.”
Bất động sản của Phó Vân Tiêu nhiều đếm không xuể, ngay cả chính anh cũng không biết danh nghĩa của mình có tổng cộng bao nhiêu căn hộ.

Bạch Tô rất buồn bực, không hiểu tại sao Phó Vân Tiêu lại muốn dẫn mình đi mua nhà mới.

Theo lý thuyết thì mua nhà mới cũng đâu cần phải vui vẻ dẫn Bạch Tô đi xem, chẳng lẽ anh còn có ý đồ khác
Nhận thấy Bạch Tô khó hiểu, Phó Vân Tiêu giải thích: “Tôi sợ em chạy bộ ngoài trời bị ốm, ngôi nhà này có sân thể dục nhiệt độ ổn định rất lớn, sau này em có thể chạy ở đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận