Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Buổi chiều, Bạch Tô về nhà từ sớm.

Cô cảm thấy đau đầu nên không gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu, trực tiếp đi ngủ.

Một giấc ngủ thẳng tới sáng sớm hôm sau, cô gõ lên đầu mình, mở điện thoại xem thì thấy có cuộc gọi nhỡ của Phó Vân Tiêu.

Bạch Tô vừa ngủ dậy, bên chỗ Phó Vân Tiêu chắc đang là buổi tối.

Cô gọi lại cho Phó Vân Tiêu, nhưng không ai bắt máy.

Dựa theo thời gian nghỉ ngơi của Phó Vân Tiêu thì chắc hẳn lúc này anh đã trở về, không thể nào đang tăng ca ở công ty.

Nhưng tại sao anh lại không nghe máy? Chẳng lẽ liên quan tới người phụ nữ trong tin tức? Nghĩ đến đây, Bạch Tô vội lắc đầu, không thể suy nghĩ lung tung.

Cô kìm nén khó chịu, tiếp tục gọi cho Phó Vân Tiêu.
“Tút… Tút…” Điện thoại reo lên thật lâu, Bạch Tô đang định cúp máy thì Phó Vân Tiêu mới nghe máy.
“Sao qua lâu rồi anh mới nghe máy?” Bạch Tô oán giận nói.
“Mới nghe thấy.” Phó Vân Tiêu đáp.
Hiển nhiên câu trả lời này không thể khiến Bạch Tô hài lòng.

Cô cảm thấy Phó Vân Tiêu đang có lệ với mình.
“Hôm qua tôi thấy tin tức của anh trên TV, tôi xem với Bạch Tiểu Bạch.” Bạch Tô ám chỉ, muốn Phó Vân Tiêu giải thích chuyện này.
“Tôi còn lên TV cơ à?” Phó Vân Tiêu như không biết chuyện này, chỉ bình tĩnh hỏi lại.
“Đúng, anh lên TV! Còn là tin nóng nữa cơ!” Bạch Tô gằn từng chữ.

“Ừm… Em chờ chút.” Phó Vân Tiêu bỏ qua chuyện này, bật tắt âm điện thoại.

Khoảng mười giây sau, Phó Vân Tiêu mới mở âm lên, tiếng nước chảy rào rào truyền tới từ trong điện thoại, nghe như có người đang tắm rửa.

Nhưng Phó Vân Tiêu còn đang cầm điện thoại nói chuyện với mình, chẳng lẽ trong phòng của Phó Vân Tiêu còn có người khác? Bạch Tô nhớ tới người phụ nữ đi dạo phố với Phó Vân Tiêu trong tin tức, mọi chuyện đều rất không bình thường.

Cô khẽ nhíu mày, rõ ràng nhận thấy Phó Vân Tiêu không đúng lắm.
“Anh đang làm gì vậy? Bên chỗ anh có tiếng nước chảy, có người đang tắm à?” Bạch Tô thăm dò.
Giọng Phó Vân Tiêu hơi trầm thấp: “Chắc là tạp âm điện thoại, em nghe nhầm thôi.”
Lời giải thích này… Bạch Tô không thể tin nổi.

Làm gì có chuyện là tạp âm? Bạch Tô cau mày.

Chẳng lẽ cô lại không phân biệt được tiếng dòng nước với tạp âm sao? Bạch Tô lập tức cúp máy, sau đó gọi điện thoại video cho Phó Vân Tiêu.

Ai ngờ anh lại từ chối nhận, chỉ nhắn tin cho Bạch Tô: “Bên chỗ tôi đã tắt đèn, tôi không muốn rời giường bật đèn, bật video thì em chỉ có thể thấy bên chỗ tôi tối thui thôi.”
Thấy vậy, Bạch Tô càng không thể chấp nhận, trong lòng rất khó chịu.

Cô vốn không cho rằng mình là người thích nghi kỵ, luôn tự nhận là rất vô tư.

Nhưng… Lý do của Phó Vân Tiêu không có sức thuyết phục gì hết.

Cô tức giận tiếp tục gọi điện thoại video.

Phó Vân Tiêu lại từ chối, nhắn tin hai dấu chấm hỏi cho Bạch Tô.

Bạch Tô càng phát điên, lập tức gửi tin nhắn: Nhận video!!! Cô dùng một loạt dấu chấm than thể hiện sự phẫn nộ của mình.

Sau đó cô lại gọi điện thoại video, quả nhiên Phó Vân Tiêu đồng ý.

Lúc này giọng nói của anh hơi lạnh lùng, chung quanh tối om, biểu hiện Phó Vân Tiêu đang tắt đèn.
“Anh rời giường bật đèn đi, tôi muốn xem nơi ở của anh.” Bạch Tô không phát hiện giọng nói của mình có vẻ lo lắng hơn ngay người.
Phó Vân Tiêu không bật đèn mà chỉ nói: “Em sao vậy? Hôm nay em cứ là lạ.

Em không tin tôi, cảm thấy tôi có người khác sao?”
Bạch Tô hít sâu một hơi, rót một ly nước lớn rồi uống sạch, lúc này mới bình tĩnh hơn một chút.

Giọng nói của cô cũng không xúc động như vừa rồi: “Không phải tôi không tin anh, tôi chỉ muốn xem nơi ở của anh.

Tôi thực sự hơi lo lắng, anh giúp tôi xóa bỏ lo lắng được không?”
Bạch Tô cảm thấy mình đã trình bày lý do rõ ràng.


Nhưng Phó Vân Tiêu cũng rất bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi sẽ bật đèn.”
Sau đó anh đi bật đèn.

Trước kia Phó Vân Tiêu bình tĩnh chín chắn, thậm chí không hề nóng nảy.

Sau khi bật đèn lên, cả căn phòng bừng sáng, khuôn mặt của Phó Vân Tiêu cũng xuất hiện trên màn hình.

Lúc này Phó Vân Tiêu để trần nửa người trên, để lộ làn da rám nắng cùng với dáng người hoàn hảo do rèn luyện chăm chỉ.

Bạch Tô cau mày nhìn anh, nói: “Anh mở camera sau, triển lãm nơi ở của anh cho tôi xem.”
Phó Vân Tiêu nhắm camera vào đồng hồ treo tường cho Bạch Tô xem: “Bạch Tô, em xem bây giờ là mấy giờ?”
Đồng hồ trên tường biểu hiện là 11 giờ rưỡi.

Mười một giờ rưỡi đêm có lẽ là thời gian đi ngủ của dân văn phòng bình thường, nhưng đối với Phó Vân Tiêu thì hoàn toàn không phải là thời gian ngủ.

Nhiều khi lúc này Phó Vân Tiêu mới xử lý công việc xong rồi về nhà.

Thế mà bây giờ Phó Vân Tiêu lại muốn ngủ ư? Bạch Tô biết mình không nên nghĩ nhiều, nhưng cô không khống chế được bản thân.

Tình huống thế này, cô không thể không nghĩ nhiều.

Bạch Tô cau mày nhìn anh: “Sao hôm nay anh ngủ sớm vậy?”
“Mệt.” Phó Vân Tiêu chỉ trả lời một chữ.
“Vậy thì anh triển lãm một vòng quanh căn phòng, sau đó đi ngủ đi, tôi không quấy rầy anh nữa.” Bạch Tô lại nói.

Cô không còn cách nào nữa, cô không thể kiềm nén được cảm xúc của mình.

Phó Vân Tiêu càng không phối hợp thì cô càng nghi ngờ vô căn cứ, trừ phi cho cô xem chung quanh một lần rõ ràng, xác định Phó Vân Tiêu không có vấn đề, cô chỉ suy nghĩ miên man.
Nhưng Phó Vân Tiêu chỉ tùy tiện cầm điện thoại dạo một vòng quanh căn phòng, Bạch Tô thậm chí chưa kịp xem một chút, anh đã lướt qua.
“Xem xong rồi, tôi đi ngủ đây.” Nói xong câu đó, Phó Vân Tiêu vội vã tắt đèn, sau đó tắt video.

Đầu óc Bạch Tô trống rỗng, không thể chấp nhận được chuyện này.

Cô không thể làm bất cứ chuyện gì, không chấp nhận được Phó Vân Tiêu lại qua loa kết thúc chuyện này như thế.

Bạch Tô khó chịu đi tới đi lui trong phòng, không biết đi bao lâu, lại rót rất nhiều nước mới xem như tỉnh táo lại.

Lúc này, Vương Tiểu Đồng gọi điện thoại cho cô, cô vội bắt máy.

Vương Tiểu Đồng nhẹ giọng nói: “Mới có điện thoại mới chiếu, điểm rất cao, cậu muốn đi xem không?”
Bạch Tô khó chịu đáp: “Bây giờ tớ không có tâm trạng xem điện ảnh.”
Vương Tiểu Đồng cũng nhận thấy tâm trạng Bạch Tô không vui.

Cô vội hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Bạch Tô khó chịu: “Tớ nghi ngờ scandal của Phó Vân Tiêu là thật, có lẽ anh ấy… Đã có người khác.”
Không ngờ Vương Tiểu Đồng lại bật cười: “Ha ha ha, Bạch Tô, cậu có nhầm không vậy? Sao có thể chứ! Cậu chỉ lo lắng quá độ, cho nên mới sợ bóng sợ gió thôi.

Cậu biết không, trước khi cậu mất trí nhớ, cậu với Phó Vân Tiêu vẫn còn kết hôn hợp đồng, Phó Vân Tiêu cũng liên tục có scandal, đôi khi anh ấy cần lăng xê cho một sao nữ nào đó thì sẽ dùng thủ đoạn này để truyền thông chụp ảnh, nhưng thực tế chỉ là trao đổi công việc bình thường thôi.”
Bạch Tô không biết là thật hay giả.

Cô lại không quen Phó Vân Tiêu lúc đó.
“Thật hả?”
“Cậu mau ra đây xem phim với tớ đi.”
Vương Tiểu Đồng chỉ cho rằng Bạch Tô khẩn trương vì chuyện này nên khuyên nhủ một câu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận