Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Bạch Tô không hiểu hỏi: "Là cái gì?"
"Điều quan trọng nhất khi câu cá chính là tâm phải tịnh, em thật sự quyết định không tin Phó Vân Tiêu sao? Nếu vậy sao em còn phải phiền não như vậy nữa?"
"Tôi thật sự không tin anh ấy, tôi không có phiền não."
Bạch Tô giả vờ bình tĩnh trả lời.
"Tôi đã tìm một góc độ phù hợp để câu cá thôi."
Bạch Tô miễn cưỡng tìm ra một lý do.
Nghe thấy câu này, Phó Cảnh Hoài không nhìn được mà cười.
"Vậy được thôi, em cứ tiếp tục đi."
Thật ra, nhìn bộ dạng của Bạch Tô như vậy, Phó Cảnh Hoài càng khó chịu trong lòng hơn.
Anh ta ngưỡng mộ Phó Vân Tiêu có thể hoàn toàn chiếm lấy trái tim của Bạch Tô, rốt cuộc thì anh ta vẫn yêu Bạch Tô như vậy.
Thế nhưng Phó Cảnh Hoài hiểu rõ, người Bạch Tô yêu là Phó Vân Tiêu, đó chính là lúc anh ta quyết định thành toàn cho Bạch Tô.
Anh ta quyết định không đi giành Bạch Tô nữa, chỉ âm thầm ủng hộ đằng sau, âm thầm đối tốt với cô, như vậy anh ta đã thỏa mãn rồi.
Phó Cảnh Hoài cứ nhìn Bạch Tô như vậy, Bạch Tô thì nhìn mặt hồ, từng giây phút trôi qua.
Đột nhiên cá cắn câu, Phó Cảnh Hoài lại câu được một con cá.
Không tốn sức nào mà lại câu được một con cá, thế nhưng Bạch Tô vẫn chưa câu được một con nào.
Ngoài trời bắt đầu nổi gió, quần áo trên trên người Bạch Tô hơi mỏng, Phó Cảnh Hoài nhìn thấy vậy thì nói với Bạch Tô: "Bạch Tô, chúng ta vào trong làm cá đi, hôm nay đến đây là được rồi."

Bạch Tô cúi đầu nhìn giỏ cá của chính mình, trong khoảng thời gian ba tiếng, cô chỉ câu được một con cá nhỏ đến đáng thương.

Cô cười khổ, trong lòng rõ ràng đã biết Phó Vân Tiêu vụng trộm rồi, tại sao vẫn suy nghĩ đến nó nhiều như vậy.
Phó Cảnh Hoài cầm giỏ cá của mình đến, khoe với Bạch Tô thành quả, trêu đùa Bạch Tô: "Nếu chỉ ăn mỗi cá em câu được, có khi hôm nay chúng ta chết đói mất."
"Em nhận tôi làm thầy, tôi dạy em câu cá."
Phó Hoài Cảnh lại trêu Bạch Tô một lần nữa.
Hai người cùng đi vào trong nhà, thế nhưng trên đường trở về, họ nhìn thấy Phó Vân Tiêu đã đứng ở trong sân, chiếc xe khí phách đỗ ngoài cổng, dường như đang chứng tỏ sức mạnh của bản thân.
Nhìn thấy Phó Vân Tiêu, Phó Cảnh Hoài hơi chau mày lại.
Anh ta cầm cần câu và giỏ cá bằng một tay, một tay còn lại kéo Bạch Tô đi thẳng vào trong, làm như không nhìn thấy Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô bị động tác bất ngờ của Phó Cảnh Hoài làm cho giật mình, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu, theo bản năng cô muốn đẩy tay của Phó Cảnh Hoài ra.
Phó Cảnh Hoài càng nắm chặt hơn, Bạch Tô nghĩ lại, cũng không vùng vẫy nữa mà thuận theo tự nhiên.
Phó Vân Tiêu chau mày, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng.
Phó Vân Tiêu chủ động bước về phía bọn họ, đối mặt với Phó Cảnh Hoài, ánh mắt như muốn giết anh ta.
"Buông ra." Phó Vân Tiêu lạnh lùng nói.
Phó Cảnh Hoài chau mày, nói một cách khiêu khích: "Nếu như tôi không bỏ ra thì sao?"
Khói thuốc súng bắt đầu nổi lên giữa hai người đàn ông.
Bạch Tô rút tay mình ra khỏi tay Phó Cảnh Hoài, bởi vì vừa nãy Phó Cảnh Hoài nắm tay cô hơi dùng sức nên trên bàn tay trắng nõn đã có một vết đỏ.
Bạch Tô không nhịn được mà cử động ngón tay một chút, Phó Vân Tiêu lại cầm lấy cánh tay của cô.
"Em phải nghe tôi giải thích, Bạch Tô.

Chuyện không như em nhìn thấy đâu..." Phó Vân Tiêu nói với Bạch Tô đầy vẻ quan tâm.
Lúc này trái tim Bạch Tô cũng hơi cảm động rồi, quá lâu rồi cô không nhìn thấy ánh mắt quan tâm này của Phó Vân Tiêu, không ngờ được khi nhìn thấy ánh mắt ấy một lần nữa thì lại là vì chuyện này.
Nghĩ đến đây, Bạch Tô không nhịn được mà cười khổ.
Cười vì cô đã tin sự lương thiện của anh, cười vì chính bản thân mình yếu đuối.
Bây giờ đã đến bước này rồi, trong lòng cô lại có một giọng nói: "Tha thứ cho anh ấy đi."
Phó Cảnh Hoài đứng bên cạnh đã nhìn thấy hết biểu cảm của Phó Vân Tiêu và Bạch Tô.

Lúc Phó Vân Tiêu cầm lấy cánh tay của Bạch Tô, anh ta đã ở bên cạnh ngăn cản Phó Vân Tiêu tiến thêm một bước.
Phó Vân Tiêu muốn giải thích thêm, Bạch Tô chỉ cười khổ lắc đầu.

"Anh quay về đi, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi."
Bạch Tô nhìn thấy ánh mắt của Phó Vân Tiêu thì nói nghiêm túc.
Cô muốn đọc được gì đó từ ánh mắt của Phó Vân Tiêu, thậm chí trong lòng cô còn ôm mộng tưởng cuối cùng với Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng, bất kể Phó Vân Tiêu có tỏ ra quan tâm, lo lắng hay bình tĩnh, mọi thứ đều làm Bạch Tô cảm thấy đó là giả.
Thật ra Phó Vân Tiêu vẫn còn muốn nói gì đó, thế nhưng vào lúc này, Phó Cảnh Hoài đã gọi bảo vệ đến, nói bảo vệ đuổi Phó Vân Tiêu ra ngoài.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài xoay người bước vào trong nhà, anh đành lên xe lái đi.
Bạch Tô từ trong nhà nhìn ra, thấy xe của Phó Vân Tiêu đang chầm chậm rời đi, nước mắt không cầm được cũng rơi xuống.
Cô đã mong Phó Vân Tiêu có thể đứng ở ngoài, biết đâu cô sẽ cảm động mà thay đổi.
Thế nhưng cô cũng biết tính cách của Phó Vân Tiêu, anh là một người kiêu ngạo biết bao, bên cạnh có rất nhiều người phụ nữ, sao cần phải đứng ngoài cổng đợi chỉ vì một người phụ nữ chứ.
Huống hồ, cho dù có đợi thật, trong lòng Bạch Tô cũng hiểu rõ, khoảnh khắc mà anh ngoại tình, tình cảm của hai người cũng chấm dứt rồi.
Vậy nên, rất nhiều lời giải thích sau này đều trở thành những lời che đậy.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Bạch Tô vội vã thu lại tâm tình của mình.
Phó Cảnh Hoài không yên tâm về Bạch Tô, đi vào xem cô thế nào.
Sau khi Phó Vân Tiêu đi ra từ nhà của Phó Cảnh Hoài, anh lập tức rời khỏi thành phố A.
Trong lòng anh đã có dự tính cho kế hoạch tiếp theo, anh nhất định không thể đưa Bạch Tô đi một cách dễ dàng, hơn nữa tất cả mọi thứ đã được sắp xếp rồi.

Anh rất hiểu tính cách của Bạch Tô, cô nhất định sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Bây giờ anh cần tìm một người có thể thuyết phục Bạch Tô, sau đó anh lại làm tổn thương cô.
Người này chính là Erica...
Tuy rằng Erica vẫn còn nhỏ, thế nhưng tâm tư còn rõ ràng hơn một số người trưởng thành, đương nhiên có thể cho Erica biết một số kế hoạch.
Phó Vân Tiêu và Erica liên lạc với nhau rất thuận lợi, căn bản không cần giải thích gì nhiều, hai người đã thống nhất được cách làm việc.

Erica rất đồng ý với kế hoạch của Phó Vân Tiêu, thế nhưng sau khi nghe xong vẫn hơi chau mày lại.
Erica rất ưa nhìn, cho dù chau mày vẫn làm người khác cảm thấy đáng yêu.
Phó Vân Tiêu nhìn Erica, nghiêm túc hỏi: "Sao, có gì không ổn à?"
"Không có gì, chỉ là hơi lo cho chú một chút thôi." Erica nói với Phó Vân Tiêu, đôi mày nhỏ cau lại, vô cùng đẹp trai.
"Tôi không sao, không cần lo lắng.

Việc duy nhất con cần lo là mẹ con."
Thật ra người duy nhất làm Phó Vân Tiêu lo lắng cũng là Bạch Tô.
Sau khi nói xong những lời này, Erica lại có vẻ như đang an ủi Phó Vân Tiêu, nói với Phó Vân Tiêu thật nghiêm túc: "Thật ra, chú cũng không phải quá lo lắng cho mẹ tôi, tuy rằng bên ngoài mẹ tôi có vẻ mềm yếu, thế nhưng trái tim của mẹ rất mạnh mẽ."
Nói xong, Erica liền đứng dậy.
Cậu nói với Phó Vân Tiêu thêm một câu nữa: "Ngày mai tôi đi tìm mẹ và thuyết phục mẹ.".

Đam Mỹ H Văn
Phó Vân Tiêu lặng lẽ gật đầu.
Sau buổi tối ăn cá với Phó Cảnh Hoài, Bạch Tô đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, thế nhưng trái tim cô vừa ổn định lại, Phó Vân Tiêu lại đưa Erica đến nhà Phó Cảnh Hoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận