Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Ngoại trừ tính tình hơi bạo lực thì thực tế, Thiên Tuệ vẫn là người rất thông minh.

Vì vậy mà cô ấy đã cố tình nói những lời này cho Vương Tiểu Đồng nghe.
Nếu như Bạch Tô xuất thân từ Thành phố A, Mộ Tình cũng đến từ Thành phố A mà Vương Tiểu Đồng là bạn thân của Bạch Tô thì chắc chắn trước kia bọn họ có quen biết nhau đúng không? Hơn nữa, nhìn thoáng qua, người đàn ông phía sau Vương Tiểu Đồng rất giàu có, chắc hẳn là anh ta quen biết với nhiều người có tiền ở Thành phố A.
Người có tiền thì sẽ có mạng lưới quan hệ rộng.

Chỉ lấy bừa một người cũng có thể xử lý được Mộ Tình.
Thiên Tuệ vốn là khó chịu tính cách chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chuyên bắt nạt người khác của Mộ Tình nên cũng muốn tố cáo cô ta.
Bạch Tô muốn ngăn Thiên Tuệ lại nhưng Vương Tiểu Đồng đã nghe được.
Sau khi nghe được những lời này, trong nháy mắt, Vương Tiểu Đồng tức giận.
“Mộ Tình là ai vậy?”
Vương Tiểu Đồng cau chặt mày lại, cô ấy quay người lại nhìn Từ Sắt.
“Tổng giám đốc của công ty này anh có biết không? Anh nhanh chóng tìm người sắp xếp để cho Bạch Tô chức vị cao hơn người tên Mộ Tình kia.”
Trước đây Vương Tiểu Đồng đã nóng tính, hiện tại vì đang mang thai mà tình tính của cô ấy lại lớn hơn.
Bạch Tô sợ tới mức chạy tới ngăn Vương Tiểu Đồng lại: “Không cần, không cần đâu.

Tớ không làm đâu, tớ đi ăn cơm với cậu.”
Nói xong, cô nhanh chóng kéo Vương Tiểu Đồng đi.
Hết lần này đến lần khác luôn có những sự trùng hợp, vào lúc này, Mộ Tình đi ra từ văn phòng, trên tay cô ta bưng một tách cà phê, đang chuẩn bị nhàn nhã thưởng thức cà phê.
Vương Tiểu Đồng cau mày nhìn người phụ nữ kia.
Cô ấy giãy ra khỏi tay của Bạch Tô, đi thẳng tới trước mặt của Mộ Tình: “Cô chính là Mộ Tình có phải không?”
Mộ Tình khinh thường ngẩng đầu lên, cô ta trừng mắt liếc nhìn Vương Tiểu Đồng, lạnh lùng và kiêu ngạo hỏi Vương Tiểu Đồng: “Đúng vậy, có chuyện gì? Cô là ai thế?”

Vương Tiểu Đồng xoay người đặt một đống tài liệu vào tay Mộ Tình, cô ấy nói: "Nếu như cô không biết chữ thì tôi nghĩ cô nên quay lại trường tiểu học để học lại.

Cô thật cảm thấy tài liệu này không tốt hay là trong lòng cô có bệnh thì mau chóng đi tìm bác sĩ tâm lý kiểm tra xem.

Cô đừng có rảnh rỗi rồi tìm lỗi của người khác.

Trông cô cũng có tuổi rồi mà còn chưa có kết hôn nữa.

Hơn nữa cô còn rất chanh chua, thật khó để tìm được bạn trai.”
Những lời mắng chửi liên tiếp phát ra khiến cho nhóm đồng nghiệp của Bạch Tô ở bên cạnh đều mở to mắt, há hốc mồm.
Bạch Tô nhớ lại ngày xưa, khi Vương Tiểu Đồng náo loạn nhà của Phó Vân Tiêu mà sợ hãi, cô nhanh chóng ngăn Vương Tiểu Đồng lại.
“Không có việc gì, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm thôi.

Tớ chỉnh sửa lại là được rồi…”
Cô cũng chỉ tạm thời nói như vậy với Vương Tiểu Đồng thôi.
Nhưng dường như Mộ Tình lại coi là thật, cô ta hoàn toàn không biết tốt xấu, quay người lại nhìn Bạch Tô nói: “Cô vẫn còn muốn làm việc tiếp sao? Tốt thôi, cô phải đi ăn thì cứ đi, sau khi ăn xong thì cô đã mất việc rồi.”
Cái này khiến cho Vương Tiểu Đồng hoàn toàn bùng nổ.
Sau khi Mộ Tình nói xong, Vương Tiểu Đồng cực kỳ tức giận.
Cô ấy quay người lại liếc Từ Sắc một cái, nói lớn tiếng: “Từ Sắt, em không sinh đứa nhỏ này ra nữa.

Nếu như hôm nay anh không giải quyết chuyện này thì em sẽ không sinh đứa nhỏ này nữa.”
Từ Sắt vừa nghe thấy vậy thì hoảng sợ, anh ta vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi.

Chưa tới năm phút sau, lãnh đạo của Mộ Tình đã vội vã đi từ trong văn phòng ra.

Dáng vẻ ông ta đầy nịnh nọt đi tới giữa Mộ Tình và Bạch Tô, hướng về phía Từ Sắt nói: “Anh Từ khỏe không? Phó tổng giám đốc phân phó tôi tới đón tiếp anh.

Thành thật có lỗi, nhân viên của chúng tôi không hiểu chuyện, tôi sẽ lập tức bảo cô ấy xin lỗi với anh.

Chúng tôi cũng là đội ngũ mới vừa đến công ty này nên khó tránh khỏi có chút tranh chấp.”
Nói xong, lãnh đạo lại nhanh chóng nhìn sang dáng vẻ của Mộ Tình: “Cô còn không mau xin lỗi đi.

Vì sao tự dưng cô lại giao cho Bạch Tô nhiều việc như vậy? Không phải là công ty của chúng ta không có tăng ca hay sao?”
Giọng điệu này rõ ràng là đang trách mắng Mộ Tình.
Lúc này, mặt Mộ Tình đã trắng bệch.
Bạch Tô thấy vậy thì vội vàng hòa giải: “Không có việc gì đâu, không sao đâu.

Được rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm.

Nào đi thôi, tớ đưa cậu đi ăn.”
Bạch Tô cũng không muốn để cho Mộ Tình thực sự xin lỗi cô.

Cô cũng không muốn để cho lãnh đạo vừa mới tới công ty này sẽ nhận định về cô.


Sau này, cô vẫn còn muốn làm việc yên ổn tại công ty nữa.
Cho nên, cô mới muốn nhanh chóng kéo Vương Tiểu Đồng rời đi.
Lúc này mới có thể hơi tản ra.
Đi ra cửa, Bạch Tô đưa Vương Tiểu Đồng đi ăn cơm.

Sau đó, cô cảm ơn hôm nay, Vương Tiểu Đồng đã ra mặt bênh vực kẻ yếu.

Chỉ mong sau này, cô ấy ít tới tìm cô, vì dù sao giờ tính tình cô ấy cũng nóng nảy hơn rồi.
Toàn bộ quá trình, Từ Sắt chỉ yên lặng làm bạn đồng hành.

Thậm chí, anh ta vì muốn Vương Tiểu Đồng vui mà anh ta còn rất ngoan ngoãn.
Điều này khiến cho Bạch Tô rất hâm mộ.
Sau khi Bạch Tô và Vương Tiểu Đồng ăn cơm xong, Từ Sắt đưa Vương Tiểu Đồng rời đi.
Bạch Tô vui vẻ quay trở về nhà mình… Ngoại trừ một ít nhạc đệm là chuyện của Mộ Tình thì coi như là một ngày hoàn mỹ.
Nhưng mà, buổi tối, khi Bạch Tô nằm ở trên giường, cô nhận thức ra một vấn đề.

Dường như, lúc nói chuyện với Vương Tiểu Đồng, cô không có nhắc tới Phó Vân Tiêu.
Từ Sắt không nói tới, bản thân Bạch Tô cũng không nhắc tới, Vương Tiều Đồng cũng càng không đề cập.
Không biết là do mọi người đều ngầm hiểu nên không nhắc tới không? Nhưng bởi vì vậy mà thành quy ước không có nói tới nên khi Bạch Tô nhìn thấy Từ Sắt và Vương Tiểu Đồng lần nữa, cảm giác nhớ tới người cũ lại đột nhiên xuất hiện.
Phó Vân Tiêu giống như vò rượu đã phủ đầy bụi ở trong lòng của Bạch Tô, bị người ta khẽ xé một góc bay hương ra ngoài.
Bạch Tô không thể nhịn, cô lại tìm kiếm thông tin về Phó Vân Tiêu trên mạng, từ khóa cô nhập đầu tiên là Phó Vân Tiêu Sophie.
Cô phát hiện không có nhiều chuyện liên quan tới nó.
Có duy nhất là bộ phim điện ảnh mới của Sophie được chiếu.
Mà những hoạt động khác của Phó Vân Tiêu chỉ là đầu tư thêm mấy công ty.


Hiện tại, cổ phiếu có tăng lên nhưng tốc độ tăng trưởng của công ty có xu hướng giảm.
Sau đó tìm kiếm vấn đề tình cảm của Phó Vân Tiêu thì đối tượng vẫn là Sophie.
Những cái khác không tìm thấy.
Tại Thành phố A.
Khi Phó Vân Tiêu kết thúc cuộc họp đã là đêm muộn, anh đang đứng trước cửa sổ lớn sát đất làm bằng kính trong suốt, có thể nhìn thấy ánh đèn sáng từ phía xa qua cửa sổ.
Anh nâng ly rượu trong tay lên uống cạn, đây là lần duy nhất trong sáu tháng qua, công ty không có tăng ca.
Tất cả đội ngũ dưới quyền của anh đều đi uống rượu mừng chiến thắng bước đầu.
Mà anh lại một mình đứng ở văn phòng, trong lòng tràn ngập buồn bã.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, âm thanh của Từ Sắt cũng theo bước chân truyền tới.
“Hôm nay, tôi đã gặp Bạch Tô, cô ấy rất tốt.”
Phó Vân Tiêu xoay người lại, anh đặt chiếc ly sang một bên.
Anh nhìn Từ Sắt, chờ anh ta ngồi xuống rồi nói tiếp: “Phong Kiền đã mua lại công ty của cô ấy.

Trong công ty có người mà lúc trước cô ấy rất ghét.

Đó chính là Mộ Tình, là em họ của Mộ Vãn Vãn.

Hôm nay, Mộ Tình đã gây phiền phức với cô ấy.”
Phó Vân Tiêu giả bộ như không quan tâm chỉ hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Kết quả… Vương Tiểu Đồng nóng nảy khiến cho tôi phải ra mặt giải quyết chuyện này.”
Từ Sắt không biết làm gì chỉ nhún vai.
Anh ta chậm rãi đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu, đứng song song với anh, cùng anh nhìn ra xa, vừa nhìn vừa hỏi Phó Vân Tiêu: “Công ty của cậu hiện giờ đã giải quyết được một số khó khăn.

Cậu không định đi tới thăm cô ấy sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận