Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Mọi thứ đều tốt giống như một giấc mộng, lúc này tỉnh mộng, bọn họ chẳng bao giờ xa nhau
Bạch Tô tham lam đòi một nụ hôn, Phó Vân Tiêu siết chặt hai tay Bạch Tô, đặt tay còn lại lên vai Bạch Tô và đẩy cô ra sau.
Hơi thở của Bạch Tô càng ngày càng gấp gáp, ngay cả tiếng khịt mũi khe khẽ cũng không kìm được phát ra từ miệng.
Vì rượu mạnh, khuôn mặt vốn dĩ đã ửng đỏ nay đã đỏ bừng.
Tuy áo cúp ngực hở sau, nhưng cô nóng hết cả người.
Phó Vân Tiêu lại đẩy Bạch Tô vào phòng tắm, lúc này mắt Bạch Tô vô cùng mờ mịt.
Phó Vân Tiêu hơi buông lỏng tay Bạch Tô nhưng lại giữ thật chặt, hai tay Bạch Tô vội vã thoát ra, ôm lấy cổ Phó Vân Tiêu, hôn điên cuồng hơn.
Rượu bia, hooc-môn, Bạch Tô lúc này đã hoàn toàn chìm đắm.
Đột nhiên, một dòng nước lạnh từ vòi hoa sen xối lên đầu Bạch Tô, chính là Phó Vân Tiêu cố ý dội nước lạnh lên người cô.

Bạch Tô dần dần tỉnh lại.
Phó Vân Tiêu nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng.
Cô nhìn Phó Vân Tiêu, cảm thấy anh thật xa lạ.
Bạch Tô cười khổ, lần này, cô lộ ra vẻ xấu hổ nhất trước mặt anh.
Và anh vẫn dửng dưng, như thể Bạch Tô chỉ là một trò đùa.

Bạch Tô ngẩng đầu và nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô đã rất tỉnh táo ngay khi bị dội gáo nước lạnh của Phó Vân Tiêu, bởi vì sau khi tỉnh táo, Bạch Tô không có lý do gì để bản thân làm những việc buông thả đó.
Cô giống như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn quấy rầy Phó Vân Tiêu, cô đi ngang qua Phó Vân Tiêu, sau đó thu dọn quần áo, trực tiếp mở cửa phòng bước ra ngoài.
Phó Vân Tiêu thực sự đứng đó do dự một lúc, nói với Bạch Tô một cách thờ ơ hết mức có thể: “Nếu bây giờ cô cần giúp gọi xe, tôi có thể nhờ tài xế đưa cô về.”
“Dù sao chúng ta có một đoạn tình cũ.”
Phó Vân Tiêu nói thêm.
Bạch Tô dừng lại đứng tại chỗ, cũng không nhìn lại, thờ ơ nói: “Không cần, tình cũ của chúng ta không đáng để anh đi tiễn tôi, tôi cũng không cần.”
Bạch Tô đi thẳng xuống lầu.
Vốn dĩ...!Sau khi bước vào quán bar này, Phong Kiền đã từ từ chui vào sàn nhảy và hò hét.
Anh ta yên tâm về Bạch Tô, cảm thấy được Bạch Tô sẽ không tới nơi này làm những chuyện đó quá đáng, nếu không phải chuyện này quá giới giới hạn, Bạch Tô có thể làm được gì.
Rốt cuộc, cô ấy là một người trưởng thành, còn là một phụ nữ trưởng thành độc thân.
Nhưng anh không ngờ rằng, mình trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của Bạch Tô.
Vì vậy, Phong Kiền vào lúc này đã tìm kiếm Bạch Tô trong đám đông.
Nhìn thấy Bạch Tô từ xa đi tới, Phong Kiền vội vàng tiến lên, hỏi Bạch Tô: “Cô đã đi đâu?”
Kết quả, vừa bước tới Bạch Tô, anh đã thấy toàn thân Bạch Tô toàn là nước.
Phong Kiền cau mày nhìn Bạch Tô: “Tại sao lại dính đầy nước? Cô đi bơi?”
Bạch Tô chỉ ngẩng đầu nhìn Phong Kiền, nhưng không có trả lời, tiếp tục đi về phía trước.
Phong Kiền vội vàng đuổi Bạch Tô ra ngoài, mặc dù gió mùa này không mát nhưng Bạch Tô cũng không nhịn được rùng mình một cái khi bước ra, thấy vậy Phong Kiền vội vàng bước tới, khoác áo khoác cho Bạch Tô.

Bạch Tô lại hỏi: “Cô rốt cuộc làm sao vậy?”
Bạch Tô không nói, chỉ là lắc đầu.
Sau khi lên xe, người lái xe nhìn Phong Kiền ngượng ngùng và hỏi Phong Kiền đi đâu.
Phong Kiền thở dài bất lực, nhưng anh không muốn đưa Bạch Tô về nhà, nên nói với tài xế: “Trước tiên anh tìm khách sạn rồi để cô ấy đi tắm.

Chúng ta mua cho cô ấy quần áo đi.”
Lúc này, Bạch Tô nhìn Phong Kiền và nói: “Không cần, anh cứ đưa tôi về nhà là được.”

Phong Kiền ngập ngừng nhìn Bạch Tô: "Tôi...!Tôi giúp cô tìm quần áo sạch sẽ mặc vào trước.”
“Không sao đâu.”
“Vậy cô bị ngã vào trong bể bơi hả?”
Phong Kiền miễn cưỡng hỏi.
Bạch Tô nhìn Phong Kiền, chỉ để nói: “Tôi đã nhìn thấy Phó Vân Tiêu.”
Một câu nói còn lại Phong Kiền không nói nên lời, bất lực liếc nhìn Bạch Tô, xua tay nói với tài xế hơi cáu kỉnh: “Đưa cô ấy về nhà.”
Tài xế vội vàng phóng xe về hướng nhà Bạch Tô.
Trên đường đi, Phong Kiền không hỏi thêm lời nào.
Khi Bạch Tô gặp Phó Vân Tiêu, nhiều chuyện khác nhau có thể xảy ra với cô, và anh không có lựa chọn hay quyền nào để hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.
Anh ấy thậm chí còn tự trách mình.
Cho đến khi xe đến dưới nhà của Bạch Tô, Bạch Tô xuống xe, lúc rời khỏi cũng không không chào tạm biệt Phong Kiền một tiếng.
Phong Kiền lại có chút gấp gáp đi theo sau, nhìn Bạch Tô lo lắng hỏi: “Bạch Tô, tôi đi lên cùng với cô.”
“Tôi không sao, tạm biệt.”
Bạch Tô chào tạm biệt Phong Kiền.
Bạch Tô nhìn thật sâu xe Phong Kiền, nói với Phong Kiền: “Anh trở về đi, tôi không sao, đừng lo lắng.”
Nói xong, cô ấy đi về phía nhà mình.
Cô thậm chí còn quên gửi lại áo khoác cho Phong Kiền.
Gió về đêm rất lạnh, phả vào người Bạch Tô một chút, như muốn làm lạnh cả chân tay, xương cốt của Bạch Tô.
Cô trở về nhà và tắm mà không làm phiền Erica, sau đó nằm trên giường cuộn trong chăn bông nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh.

Thế nhưng, đêm nay cũng chính là một đêm lạnh lẽo.
Sáng hôm sau Bạch Tô thức dậy rất sớm.
Sau khi rời khỏi Phó Vân Tiêu, thỉnh thoảng cô ấy sẽ chủ động bật TV lên xem tin tức một lúc, nhưng chỉ cần tin tức có liên quan đến Phó Vân Tiêu, cô ấy sẽ lập tức tắt ngay.
Tuy nhiên, lần này cô lại chủ động mở TV, nhưng lại xem giống như là không nhìn thấy, sau đó ăn điểm tâm xong liền đi làm.
Hôm đó Bạch Tô đi làm có vẻ vô cùng tích cực, Phong Kiền lo lắng cho Bạch Tô muốn hỏi thăm cô, nhưng cả ngày hôm đó cô đều rất bận.
Phong Kiền không có thời gian để làm phiền Bạch Tô.
Khi tan làm, Phong Kiền đi đến bên cạnh Bạch Tô, thấy Bạch Tô vẫn đang mải mê nhìn chằm chằm vào biểu mẫu trên máy tính, thở dài bất lực rồi giả vờ nói: “Tôi nghe nói gần đó có một nhà hàng mới mở, trang trí rất hường phấn, có nhiều cô gái trẻ thích check in.

Cô có muốn thử không?”
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn Phong Kiền, hờ hững nói hai chữ: “Không đi.”
Sau đó, cô đứng dậy đến phòng nghỉ pha cho mình một tách cà phê.
Phong Kiền bất đắc dĩ lại vội vàng đến phòng nghỉ.

Khi Bạch Tô nâng cốc lên nhấp một ngụm cà phê, Phong Kiền trực tiếp đưa tay cầm ly cà phê của Bạch Tô và nói với Bạch Tô: “Đừng uống nữa.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận