Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


“Tách”
Tiếng máy ảnh liên tục vang lên, các phóng viên lần lượt đứng dậy để ghi lại khoảnh khắc đẹp nhất.
Sự xuất hiện của Bạch Tô trực tiếp đẩy bầu không khí của sàn diễn này lên cao trào, cho đến khi cô bước vào cánh gà, mọi người đắm chìm trong màn biểu diễn vừa rồi còn chưa khôi phục lại.
Hiển nhiên, nhờ sự tài tình của Bạch Tô lần này nên buổi biểu diễn chắc chắn sẽ được nhiều người biết đến!
Khi cuộc triển lãm kết thúc, một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng Caesar.
Anh đứng dậy kéo An Kỳ vào hậu trường, chuẩn bị cảm ơn.
An Kỳ mặc dù không vui nhưng vẫn theo Caesar đi vào...
Bây giờ, Bạch Tô đã cởi bỏ quần áo biểu diễn và đang thu xếp công việc khác ở phía sau.
Caesar mang nụ cười trên môi đi về phía Bạch Tô.
“Tuyệt vời, rất đặc sắc!”
Caesar nhìn bóng lưng của Bạch Tô và nói.
Cô nghe thấy giọng nói của Caesar, liền chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy anh và An Kỳ, lịch sự mỉm cười.
“Cảm ơn cô vì cuộc triển lãm tuyệt vời này.”
Caesar rất tự nhiên nói với Bạch Tô.
Cô khẽ mỉm cười, đáp lại cũng rất chính thức: “Đúng vậy, dù sao Vân Thượng cũng thu được lợi ích từ sự kiện này.”
Caesar không còn quá khách sáo: “Cô sao lại muốn tự mình lên diễn như thế? Cô hoàn toàn có thể để người mẫu khác thay thế mà, hoặc đổi kích cỡ trang phục đi một chút.”
Anh khẽ nhíu mày, hơi khó hiểu.
Bạch Tô thở dài lắc đầu: “Không còn cách nào khác, tối hôm qua tôi đã phỏng vấn rất nhiều người mẫu, nhưng không có người nào phù hợp cả.


Vừa hay dáng người của người mẫu này giống với tôi, vậy nên tôi mới có thể cắn răng chịu đựng, không muốn vì hình dáng của người mẫu mà ảnh hưởng đến vẻ đẹp của chiếc váy này.”.

ngôn tình ngược
Giọng điệu của cô cũng đầy bất đắc dĩ.
“Như vậy là tốt rồi.

Về sau, chúng ta hợp tác cũng không cần phải mời người mẫu nữa, mọi công việc giao cho cô tất.”
Caesar hiếm khi nói đùa, anh nhìn Bạch Tô, giọng điệu đùa cợt nói.
“Tôi nghĩ là có thể, nhưng phí diễn của tôi hơi đắt …”
Cô giả vờ suy nghĩ kỹ, rồi mới nói đùa.
Đây là một cảm giác rất thoải mái, bởi vì trước đó cô quá hồi hộp, lo lắng buổi biểu diễn lớn này sẽ bị hủy trong tay mình, nhưng không ngờ...!Cô liều lĩnh thành công ngoài mong đợi.

Bạch Tô thở hắt một hơi.
Khi Caesar đi đến nói chuyện, Bạch Tô đương nhiên sẽ cùng anh tán gẫu thêm vài câu, nhưng điều này lại khiến An Kỳ đứng bên cạnh không vui!
“Thật là nhàm chán, hậu trường nóng quá, em đi ra ngoài hóng gió một chút.”
Cô hơi ghen tị, mặc dù cô biết họ chỉ nói về công việc.
Nhưng nhìn Caesar trò chuyện với Bạch Tô, An Kỳ cảm thấy không thoải mái, cô luôn cảm thấy giữa hai người có điều gì đó đang che giấu cô.
An Kỳ liếc mắt nhìn Caesar, rồi đi thẳng ra khỏi hậu trường mà không hỏi ý kiến ​​anh.
Sau khi đi ra ngoài, An Kỳ cũng không biết mình muốn đi đâu, thậm chí còn không suy nghĩ, vừa đi vừa nhớ lại chuyện của Caesar và Bạch Tô.
“An Kỳ!”
Cô vừa đi tới cửa phòng triển lãm, sau lưng đột nhiên có người gọi tên.
An Kỳ nhìn lại, thì thấy Mộ Vãn Vãn đang mỉm cười đi về phía cô.
“Cậu muốn đi đâu vậy?”
Mộ Vãn Vãn mỉm cười, bước đến chỗ An Kỳ, nắm lấy tay cô.
“Tớ ra ngoài hóng gió thôi.”
An Kỳ cũng cười nói.
“Caesar đâu? Anh ta không đi ra đây cùng cậu sao?” Mộ Vãn Vãn nhếch môi mỉm cười đầy ý tứ, nhìn An Kỳ một lượt từ trên xuống dưới, cố ý hỏi.
An Kỳ do dự giải thích: “Anh ấy đang cùng Bạch Tô nói chuyện công việc.

Tớ không muốn nghe nên ra ngoài trước.”
“Ồ...!”
Mộ Vãn Vãn khẽ cúi đầu, hai mắt trợn tròn, trầm tư.

Cô hiển nhiên biết An Kỳ bây giờ không vui bởi vì Bạch Tô, nhưng Mộ Vãn Vãn vẫn giả vờ như không biết chuyện gì, nói với An Kỳ: “Tớ vừa rồi cũng nhìn thấy màn trình diễn của Bạch Tô, quả thật tuyệt vời, cũng hấp dẫn.

Đây là do Caesar sắp xếp sao?”
Mộ Vãn Vãn giả vờ hỏi thăm.
“Không, đó là quyết định của Bạch Tô.

Trong sắp xếp trước đó không có mục này.”
Nghe thấy Mộ Vãn Vãn vừa mới khen ngợi Bạch Tô, nét mặt An Kỳ thay đổi, cô hiển nhiên cực kỳ bực bội.
Trong lời nói của cô mang hàm ý tức giận, như thể rất không hài lòng với việc Bạch Tô trở thành tâm điểm của khán giả ngày hôm nay.
Mộ Vãn Vãn quay đầu lại nhìn cô, khóe miệng hiện lên một nụ cười khó hiểu, nhưng cô vẫn tiếp tục nói.
“Tuy nhiên, tiết mục thêm vào lần này của Bạch Tô đúng là đặc sắc, nói không chừng có thể là vì muốn thu hút sự chú ý của mọi người, tớ vẫn khuyên cậu nên chú ý nhiều hơn.”
“Mộ Mộ, cậu nói như thế là có ý gì?”
An Kỳ càng không vui.
“Nếu cậu muốn thấy rõ chân tướng của một việc nào đó, thì chỉ cần nhìn vào kết quả của nó là được.

Cậu cẩn thận nhớ lại vụ bê bối nổ ra giữa Bạch Tô và Caesar xem, họ đã bị nhốt trong phòng triển lãm cả một đêm.

Bây giờ Bạch Tô lại trở thành tâm điểm của mọi người, cùng Caesar thảo luận công việc, nếu nói tất cả chỉ là sự trùng hợp và hiểu lầm, thì cũng trùng hợp quá rồi.”
Mộ Vãn Vãn đột nhiên nắm lấy tay An Kỳ, sốt sắng nói: “Cậu phải cẩn thận.”
Sắc mặt An Kỳ thay đổi trong phút chốc.
Từ việc Bạch Tô chọn giúp cô quần áo cho lễ đính hôn, rồi lại nhìn cô ta chăm chỉ làm việc, cô đã dần tin tưởng Bạch Tô, nhưng bây giờ nghe Mộ Vãn Vãn nói như vậy, có vẻ như Bạch Tô thật sự có kế hoạch khác.
“Đồ tâm cơ!”
An Kỳ tức giận giậm chân, thậm chí chẳng nói lời tạm biệt với Mộ Vãn Vãn, quay đầu tức giận phóng về hậu trường!
Cô không thể để Caesar và Bạch Tô ở riêng một mình được.

“Đừng hấp tấp! Cẩn thận!”
Mộ Vãn Vãn nhìn bóng lưng đang rời đi của An Kỳ, hét lên nhắc nhở.
Nhưng mà, nhìn dáng vẻ hung hăng của An Kỳ, Mộ Vãn Vãn càng vui hơn.
An Kỳ tức giận quay lại, trong đầu nghĩ về những lời mà Mộ Vãn Vãn vừa nói với cô, đúng lúc này, cô đột nhiên va vào vai một người đàn ông đang đi tới.
Tuy nhiên, cô ấy cũng không quan tâm, thờ ơ nói xin lỗi, rồi tiếp tục lao về phía trước.
Người đàn ông này là Nghiêm Đình, anh ta quay đầu lại khẽ liếc nhìn An Kỳ, khóe miệng nở một nụ cười đùa giỡn.
“Một người phụ nữ kém hấp dẫn nhất khi cô ấy tức giận.”
Nói xong, anh xoay người bước ra ngoài.
An Kỳ bị câu nói của Nghiêm Đình làm cho sửng sốt, cô đột nhiên dừng lại và nhìn kỹ người đàn ông đó.
Hiển nhiên là...!cô ấy không biết người đàn ông đó.
Nhưng lời của người đàn ông này lại rõ ràng đang nói với cô, như thể anh ta biết chuyện gì đã xảy ra với cô!
“Anh khi nào…”
Cô muốn đuổi theo và hỏi xem anh ta muốn nói gì.
Nhưng đối phương đã rời đi.
Chẳng sao cả, An Kỳ suy nghĩ một chút rồi lại bước vào phòng.
Nghiêm Đình thì đi ra ngoài một chút, vừa ra khỏi cửa liền lấy điện thoại ra, gọi điện.
“Bạch Tô, tôi là Nghiêm Đình, hiện tại tôi đang ở cổng triển lãm, cô qua đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận