Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Khi Mộ Vãn Vãn ra mở cửa, cô ta hơi bất ngờ khi thấy An Kỳ.
Bởi...!trên mặt An Kỳ có một nụ cười không che giấu được, không có vẻ gì là cô ấy đến đây để hỏi tội.
Tối hôm qua, cô ta biết sau khi An Kỳ uống thuốc đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao thì tất cả những chuyện này cũng đều do cô ta gây ra, đã mất công làm thì không có lý do gì lại bỏ cuộc giữa chừng, cô ta đã cho người theo dõi An Kỳ sát sao trong suốt hành trình, nhân tiện giúp đỡ An Kỳ thực hiện một việc quan trọng.
"Nào nào nào, mau vào đi."
Tuy nhiên, Mộ Vãn Vãn nhanh chóng nở một nụ cười, đon đả mời An Kỳ vào.
"Có chuyện gì mà trông em vui thế?"
Mộ Vãn Vãn rót cho An Kỳ một cốc nước và mỉm cười hỏi.
"Mộc Mộc, hôm nay em tới tìm chị là vì có chuyện quan trọng muốn nói với chị!"
An Kỳ đặt cốc nước xuống, nắm lấy tay Mộ Vãn Vãn, đầu mày khóe mắt của cô ấy đều ánh lên niềm hạnh phúc không thể che giấu.
"Hả?"
Mộ Vãn Vãn nhìn cô thích thú.
"Em sẽ kết hôn với Caesar."
An Kỳ nghiêm túc nói, lấy ra một tấm thiệp mời tự tay đưa cho Mộ Vãn Vãn.
"Thiệp mời đây này, chị xem đi..." Nụ cười vẫn rạng rỡ trên gương mặt An Kỳ.
Cô ấy hoàn toàn không để ý thấy rằng lúc này đây, Mộ Vãn Vãn sững người một lúc, nụ cười hơi cứng ngắc, nhưng giây lát sau đã giấu đi.
Sau đó, cô ta vẫn tươi cười nhận lấy tấm thiệp mời, "Thế thì chúc mừng em nhé, cuối cùng cũng có cái kết hạnh phúc."
"Đúng thế, nói ra thì may mà nhờ có kế hoạch của chị Mộc Mộc."
Khi An Kỳ nói ra những lời này, gương mặt cô ấy vẫn mang vẻ bắt đầu không kiềm chế được.
"Không ngờ kế hoạch của chị lại hiệu quả như vậy! Tuy có chút vấp váp, nhưng cuối cùng vẫn là kết thúc có hậu!

“Đêm qua sau khi ra khỏi phòng chị, cuối cùng Caesar cũng nghe máy của em.

Ban đầu, em định hẹn anh ấy đến khách sạn nhưng em không biết đã xảy ra chuyện gì mà đầu óc choáng váng, và không nhớ được gì cả.

May sao Caesar đã lao đến, và sau đó...!"
Nói đến đây, mặt An Kỳ đỏ bừng.
"Hai người đã quan hệ rồi sao?"
Mộ Vãn Vãn hỏi với một nụ cười đầy ẩn ý trên khuôn mặt.
An Kỳ gật đầu.
"Lúc em tỉnh dậy thì đã ở nhà rồi, sáng thức dậy thấy hơi đau, cũng không biết em đã làm với anh ấy bao nhiêu lần.

Sau đó thì anh ấy đưa em đi chụp ảnh cưới và đã thay đổi lễ đính hôn thành đám cưới.

"
Mặc dù từ lâu đã coi Mộ Vãn Vãn là chị em thân thiết, và kế hoạch này được hai người họ cùng nhau thực hiện, nhưng khi nói đến điều này cô ấy vẫn cười ngượng ngùng.
"Caesar đúng là một người đàn ông có trách nhiệm, chị cảm động quá đi mất!”
"Đây là chuyện vui, chúc mừng em nhé!"
Mộ Vãn Vãn nghe xong, không khỏi siết tay, lúc này An Kỳ đang ở ngay trước mặt, cô ta không thể biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ có thể vui vẻ nói.
"Ha ha ha, cảm ơn chị, thực sự vẫn phải nói cảm ơn chị."
An Kỳ đã mừng rỡ đến độ không biết mình đang nói gì nữa, cô ấy liên tục cảm ơn Mộ Vãn Vãn, rồi thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha, chuẩn bị tán gẫu với Mộ Vãn Vãn một lúc.
"Tuyệt thật, cuối cùng thì em với Caesar cũng đã được hạnh phúc.

Chị cũng mừng cho em.

Chị còn tưởng kế hoạch đêm qua sẽ kết thúc thất bại cơ đấy."
Nói xong Mộ Vãn Vãn lại thở dài.
"Đúng vậy, em cũng nghĩ rằng nó sẽ thất bại, nhưng không ngờ..."
Tít tít tít tít…
Mộ Vãn Vãn vẫn đang trò chuyện với An Kỳ thì điện thoại trong phòng khách sạn đột nhiên vang lên.
Mộ Vãn Vãn vội vàng dừng câu chuyện lại và đi tới nghe máy, nói với đầu bên kia: "Có chuyện gì sao?"
"Xin chào, cô Mộ, vừa rồi có một vị khách tên là Thẩm Mạc Bá chạy tới tìm cô.

Anh ta nói là bạn của cô, và chúng tôi không ngăn lại được."
Nghe lễ tân thông báo qua điện thoại, bàn tay đang cầm ống nghe của Mộ Vãn Vãn run lên, tức thì dập máy.
Sau đó, tức tốc chạy tới nói với An Kỳ: "Em gái, chắc em phải về sớm rồi.


Em yên tâm, chị sẽ đến dự đám cưới của em đúng giờ."
Mộ Vãn Vãn vừa mở cửa phòng khách sạn vừa nói.
An Kỳ lấy làm lạ, cô ấy chưa bao giờ thấy Mộ Vãn Vãn hoảng sợ như vậy.
"Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
An Kỳ quan tâm hỏi han.
"Không sao đâu.

Chị đã kể với em chuyện chị cãi nhau với gia đình rồi bỏ nhà đi còn gì? Người nhà chị tìm đến đây rồi."
Mộ Vãn Vãn đảo mắt và nói dối để Mộ Vãn Vãn đảo mắt, bịa ra chuyện để giải thích.
“Có cần em giúp không?” An Kỳ đứng dậy, đi tới cửa và hỏi ngược lại.
“Không cần, chị có thể xử lý ổn thỏa.” Mộ Vãn Vãn vội vàng giải thích.
Dù sao đây cũng là chuyện gia đình của người khác, An Kỳ không tiện xen vào, đành gật đầu, quay người rời đi.
Cô ấy vừa quay lại thì một người đàn ông đang hằm hằm tức giận đi tới, Mộ Vãn Vãn đang định đóng cửa, người đàn ông này đã chặn ngay cửa lại.
Anh ta liếc nhìn An Kỳ từ trên xuống dưới, vẻ mặt lạnh lùng, không nói không rằng.
An Kỳ liếc nhìn người đàn ông trước mặt, càng cảm thấy kỳ quái, cô không quen biết anh chàng này, xem ra anh ta và Mộ Vãn Vãn chẳng giống nhau chút nào.
Cô vẫn quay lại nhìn Mộ Vãn Vãn đầy lo lắng.
"Chị không sao."
Mộ Vãn Vãn trấn an cô ấy, sau đó người đàn ông kia bước vào phòng, và Mộ Vãn Vãn nhanh chóng đóng cửa lại.
Xác nhận là An Kỳ đã rời đi, lúc này Mộ Vãn Vãn mới vội vàng đóng rèm lại gần như ngay lập tức, nhưng cô ta chưa kịp hành động thì người đàn ông đã nắm chặt tay cô.
"Thẩm Mạc Bá, anh muốn làm gì?"
Cổ tay Mộ Vãn Vãn đau nhói, cô ta không muốn bị Thẩm Mạc Bá đeo bám, nên đã nói thẳng với Thẩm Mạc Bá.
Thẩm Mạc Bá dửng dưng bật tiếng cười mỉa mai.
"Hừ!"
"Em hỏi tôi muốn làm gì à? Tại sao sau khi về, em luôn tránh mặt tôi?"

Thẩm Mạc Bá nhìn chằm chằm vào Mộ Vãn Vãn và gằn giọng hỏi từng chữ.
"Tôi không muốn làm liên lụy đến anh nữa, tôi muốn bắt đầu lại cuộc sống mới."
Mộ Vãn Vãn quay đầu đi, không dám nhìn mặt Thẩm Mạc Bá, vẫn làm ra vẻ ngây thơ.
Tuy nhiên, khi nghe những lời này, Thẩm Mạc Bá càng tức giận hơn.
"Cho nên em mới đổi cả khuôn mặt? Chỉ vì không muốn tôi tìm được em?"
Bàn tay còn lại của anh ta lướt qua mặt Mộ Vãn Vãn, buộc cô ta phải nhìn thẳng vào mình.
Mộ Vãn Vãn né tránh, giãy dụa muốn thoát ra, nhưng tay đã bị Thẩm Mạc Bá kẹp chặt, không cách nào thoát ra được.
Mộ Vãn Vãn cắn môi nhìn Thẩm Mạc Bá, "Anh cũng biết đã có chuyện gì xảy ra với khuôn mặt của tôi.

Nếu tôi không thay đổi, thì chẳng còn mặt mũi nào gặp ai nữa!
"Nhưng còn anh, vừa gặp đã chẳng buồn quan tâm chuyện gì, mà mắng tôi trước..."
Mộ Vãn Vãn đánh trống lảng rất nhanh, và dồn hết tất cả mọi câu hỏi cho Thẩm Mạc Bá.
Thẩm Mạc Bá nhìn chằm chằm Mộ Vãn Vãn, nắm chặt tay.
Dáng vẻ vô cùng tức giận.
Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Mộ Vãn Vãn, anh ta lại không nỡ trút ra cho hả.
Không còn cách nào khác đành buông cô ta ra, sau đó nói: "Thôi bỏ đi, tôi sẽ không hỏi em chuyện quá khứ nữa.

Em thân với An Kỳ của tập đoàn AC từ khi nào thế? Em muốn làm gì?"
Đếu là người trong ngành với nhau, hiển nhiên, Thẩm Mạc Bá biết An Kỳ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận