Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


“Thế giới này thật nhỏ bé, lúc ở thành phố A, mẹ tôi làm hàng xóm với chú, tới nước Pháp, lại vẫn có thể gặp phải chú.”
Bên khóe miệng Erica treo lên một nụ cười, cậu nhìn Nghiêm Đình thử dò xét.
Nghe được câu này của Erica như vô tình nói chuyện, con ngươi Nghiêm Đình hơi co rút, nhìn Erica: “Đều là trùng hợp, chú cũng tới thăm một người bạn ở nước Pháp, tình cờ đụng phải mẹ cháu.”
Nghiêm Đình uống một hớp nước, nhìn Erica và nói, dáng vẻ trông rất bình tĩnh.
“Ồ? Vậy thật là đúng dịp.”
Erica gõ nhẹ ngón tay lên bàn cà phê, không nhìn ra cậu đang suy nghĩ cái gì.
“Nghe mẹ cháu nói châu vẫn đang có giờ học tại nước Mỹ, hôm nay bỗng nhiên nhận được điện thoại, hai người cũng trùng hợp tới nước Pháp, không phải rất tình cờ sao?”
Nghiêm Đình mỉm cười nhìn Erica.
Tuy rằng hai người nhìn có vẻ rất hài hòa, nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy hai người đang nhẹ nhàng nói chuyện phiếm, bầu không khí hết sức hòa thuận nhưng thật ra trong bóng tối đã âm thầm gió nổi mây vần rồi!
Lúc này, Erica lại gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý và nói với Nghiêm Đình: “Không chỉ là ngẫu nhiên, mà chú, tôi và mẹ tôi đều là những người rất may mắn.

Chú mới chuyển đến nhà tôi không lâu, khu nhà liền xảy ra vụ nổ, lại trùng hợp trúng vào ngày cả hai người đều không có ở nhà, thành công tránh được một kiếp…”
Nhìn Erica có vẻ như bâng quơ nói một câu nhưng mắt cậu luôn dán chặt vào Nghiêm Đình, dường như muốn tìm kiếm điều gì đó trên gương mặt anh ta.
Nghiêm Đình tỉnh bơ không nói gì, trên môi vẫn nở nụ cười.
Sau một lúc im lặng, Erica cúi đầu nhấp một ngụm nước, rồi lần nữa ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của Nghiêm Đình.
“Chú thích mẹ tôi đúng không?”
Erica không né tránh chút nào, hỏi thẳng Nghiêm Đình.

Nghiêm Đình nhìn Erica, nụ cười bên khóe miệng càng tươi hơn: “Cháu nghĩ sao?”
Thành thật mà nói, đứa trẻ trước mặt khiến anh ta rất giật mình.
Cuộc trò chuyện giữa hai người tưởng chừng như rất bình thường nhưng thực chất câu nói nào cũng đầy dò xét và nắm bắt, chỉ cần tình cảm dao động nhỏ nhất cũng sẽ bị đối phương phát hiện và nắm bắt.
Erica lắc đầu với Nghiêm Đình: “Tôi không biết chú có thích mẹ tôi hay không, tôi chỉ biết rằng chú rất quan tâm đến mẹ tôi, hơn nữa mỗi khi xảy ra chuyện gì, chú chắc chắn sẽ ở bên cạnh mẹ tôi.”
Erica có ý ám chỉ.
Nghiêm Đình nhìn chằm chằm vào Erica, từ từ đứng dậy.
“Chú ở bên cạnh mẹ cháu là chuyện tốt, chú không những sẽ không bao giờ làm tổn thương mẹ cháu, thậm chí còn sẽ bảo vệ cô ấy.”
Ánh mắt Nghiêm Đình càng ngày càng sắc bén, anh ta nhìn Erica rồi giải thích.
Anh ta hiểu được ý tứ trong lời nói của Erica, nếu anh ta muốn tiếp tục ở lại bên cạnh Bạch Tô, anh ta nhất định phải xua tan những nghi ngờ của Erica về mình.
Lời này của Nghiêm Đình rõ ràng có ý đảm bảo.

Erica nghe xong, mặc dù cậu vẫn không biết động cơ của Nghiêm Đình là gì nhưng về cơ bản đã xác định được Nghiêm Đình sẽ không gây nguy hiểm cho mẹ cậu.
Sắc mặt của Erica lúc này mới thoáng thả lỏng, hơi ngửa đầu nhìn Nghiêm Đình.
“Vậy sau này còn phải nhờ chú giúp đỡ mẹ tôi nhiều hơn.”
“Yên tâm.”
Nghiêm Đình nhìn Erica nghiêm túc gật đầu.
Bên ngoài trời bắt đầu tối, Nghiêm Đình nhìn đồng hồ, nói chuyện phiếm với Erica đến bây giờ về cơ bản đã xong, Nghiêm Đình cũng không có ý định nói thêm nữa, anh ta từ từ đứng dậy, chào tạm biệt Erica.
Erica lễ phép tiễn Nghiêm Đình ra cửa.
Khi chào tạm biệt Nghiêm Đình, cậu mới nói một câu với anh ta: “Tôi rất vui khi hôm nay được nói chuyện phiếm với chú, hy vọng chú có thể ghi nhớ cuộc trò chuyện của chúng ta.”
Cậu lại nhấn mạnh.
Bước chân đi về phía trước của Nghiêm Đình dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại nói một tiếng: “Được.”
Erica nhìn anh ta rời đi, sau đó mới xoay người trở lại phòng.
Bạch Tô sau khi về phòng ngủ liền không đi ra lại, Erica suy nghĩ một lúc rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Phòng ngủ không bật đèn, Erica nhẹ nhàng mở cửa, ngồi xuống bên cạnh Bạch Tô.
Trong bóng tối, Bạch Tô vẫn nhắm nghiền hai mắt, nằm yên lặng trên giường, hàng mi dài chập chờn trong bóng tối.
“Nghiêm Đình đã rời đi chưa?”
Bạch Tô nhìn thấy Erica bước vào, hơi quay đầu về phía Erica, trên môi nở một cụ cười mệt mỏi.
“Đã đi rồi.” Erica gật đầu, bình tĩnh nói.
Cửa phòng ngủ không đóng chặt, ánh đèn trong phòng khách xuyên qua khe hở chiếu lên gò má của Erica.
Tuy mới mười hai tuổi nhưng đường nét trên khuôn mặt cậu đã hiện rõ, càng lớn càng giống Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô đứng dậy, nửa dựa vào đầu giường.

“Tại sao mẹ lại đến Pháp?”
Erica nhìn Bạch Tô, giọng nói đầy nghiêm túc.
“Không phải mẹ đã nói rồi sao, ở trên đảo một mình quá nhàm chán, nên mẹ đến Pháp để giải sầu.”
Bạch Tô tùy tiện tìm một cái lý do, tiếp tục qua loa lấy lệ với Erica.
“Con muốn nghe sự thật.”
Erica lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh dường như có thể nhìn thấu tâm tư của Bạch Tô.
Bạch Tô do dự một chút, quay đầu đi nơi khác, không dám nhìn vào mắt Erica.
“Mẹ đến Pháp để gặp một đối tác kinh doanh.” Bạch Tô tiếp tục qua loa.
“Ồ?”
Erica đột nhiên nở một nụ cười hứng thú.
“Tìm ai? Nghiêm Đình?”
Bạch Tô lắc đầu.
“Vậy là...!Caesar?”
Erica hơi dừng lại, quan sát biểu hiện của Erica, trong bóng tối cô không hề lắc đầu hay lên tiếng.
Erica bóc một quả quýt đút vào miệng Bạch Tô.
“Vậy mẹ có thể nói cho con biết đã có chuyện gì xảy ra không?”
Cậu nhìn Bạch Tô nghiêm túc hỏi.
Bạch Tô hơi do dự: “Chúng ta mới gặp lại, có thể đổi một đề tài nói chuyện khác được không.”
Bạch Tô nhìn Erica rồi nói với cậu một câu.
Erica thở dài đầy bất lực: “Chỉ là nếu mẹ đã đến Pháp, thật ra đã nói rõ chuyện này liên tục có ảnh hưởng đến mẹ, nếu đã ảnh hưởng như thế thì con nghĩ, mẹ chắc sẽ không muốn nói rõ ràng.”
“Mẹ, con không hi vọng mẹ giấu diếm con.

Con đã trưởng thành rồi.


Tuy rằng không thể giúp mẹ tìm ra phương pháp giải quyết cho một số việc nhưng con tin tưởng bản thân chắc chắn có thể san sẻ cho mẹ một ít.”
Erica nghiêm túc nhìn Bạch Tô, mặc dù đang ở trong bóng tối, cậu vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của Bạch Tô đang thay đổi một chút
“Mẹ cảm thấy Caesar chính là Phó Vân Tiêu…”
Bạch Tô do dự một lúc, lặng lẽ nói chuyện đó với Erica trong bóng tối.
“Mẹ đã nói chuyện với Caesar về điều này chưa?”
Erica nhanh chóng dựa theo tình hình hỏi lại Bạch Tô.
“Ừ, nhưng anh ấy không thừa nhận.”
Bạch Tô càng khó chịu hơn, vội vàng quay đầu đi chỗ khác, không muốn để Erica phát hiện.
“Tốt lắm, bất kể như thế nào, con cũng sẽ bảo vệ mẹ thật tốt, sẽ không để cho người khác bắt nạt mẹ.”
Erica nghiêm túc nói, vội vàng an ủi Bạch Tô.
Nghe Erica nói như thế, mặc dù giọng đùa giỡn nhưng Bạch Tô lại ngay lập tức trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Sau đó, Erica lại dò xét hỏi tiếp: “Vậy bây giờ mẹ có thể thuận tiên kể lại rõ ràng những chuyện xảy ra gần đây với con được không? Con giúp mẹ phân tích.”
Bạch Tô do dự một lúc, thở dài, một năm một mười kể lại hết mọi chuyện cho Erica.
Erica yên lặng lắng nghe Bạch Tô nói chuyện, ngồi bên cạnh không nói một lời.
Chỉ là chân mày trên mặt cậu càng lúc càng nhíu chặt, dường như vô cùng tức giận đối với chuyện lần này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận