Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Bạch Tô vẫn không thể tin được rằng cô có thể ngủ lâu đến thế, cô ngơ ngác nhìn thời gian ngủ của mình rồi ngáp một cái.

Chắc chắn là nghỉ ngơi đủ rồi.

Cô mặc quần áo xong thì đi xuống lầu, vừa mới xuống đến nơi, lại nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động.

Bạch Tô sợ đến đứng hình luôn, làm thế nào mà trong nhà cô lại có người được.

Mãi đến khi cô nhớ ra là tối hôm qua mình cho Phó Vân Tiêu ngủ nhờ một đêm thì mới nghĩ đến đây là âm thanh do Phó Vân Tiêu tạo ra.

Cô cảm thấy rất kỳ quái khi biết Phó Vân Tiêu ở trong phòng bếp.

Cô cau mày chậm rãi đi đến phòng bếp, ló đầu vào nhìn một cái, phát hiện ra Phó Vân Tiêu đang xào món gì đó, còn trong nồi đất sôi ùng ục bên cạnh đang hầm một nồi canh to siêu thơm luôn.

Bạch Tô khẽ nhíu mày, nhìn về phía Phó Vân Tiêu, nhìn thấy Phó Vân Tiêu nấu cơm đúng là không quen chút nào.

“Bữa sáng tôi chỉ ăn tùy tiện thôi…”
Bạch Tô nói có nửa câu, thật ra đang nhắc khéo Phó Vân Tiêu rằng không cần phí tâm với cô như thế, nhưng Phó Vân Tiêu chỉ hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Tô, nói với cô một câu: “Tôi muốn nấu, em chỉ cần ăn là được.


Không thể lung lay được quyết tâm nấu ăn của Phó Vân Tiêu một chút nào.

Mặc kệ anh đi.

Bạch Tô cũng chẳng muốn nói nhiều với anh, quay người đi vào phòng vệ sinh định rửa mặt, đúng lúc này có tiếng chuông cửa vang lên.

Bạch Tô hơi nhíu mày, ngẩng đầu rồi nhanh chóng quay đầu đổi hướng đi ra cửa.


Cô chưa xem là ai đã mở cửa luôn, vừa mở ra mới phát hiện người đứng bên ngoài là Long Diễn.

Long Diễn nhẹ gật đầu với Bạch Tô, nở nụ cười: “Thật ngại quá, không báo trước đã đến quấy rầy, thế nhưng hôm nay tôi mới vô tình biết được chúng ta sống cùng một khu chung cư, nhà tôi là số 30 khu A.


Long Diễn cười: “Đây là bữa sáng mẹ tôi làm, hôm qua tôi vô tình nhắc đến cô, bà ấy biết được cô cũng sống trong khu này, lại sợ chưa quen thân đã mời cô đến nhà ăn cơm sẽ khiến cô ngại, bảo tôi mang đến cho cô.


Long Diễn vừa nói vừa giơ bình giữ nhiệt cùng mấy hộp cơm trong tay lên, nhất thời khiến cho Bạch Tô bối rối!
Cô vẫn chưa tỉnh ngủ đã phải đối mặt với tình huống này.

Một lúc lâu sau, cô mới phản ứng được: “Bác gái khách sáo quá, bữa sáng tôi cũng không ăn bao nhiêu, tôi!.


Vì đây là bữa sáng do mẹ Long Diễn làm cho nên Bạch Tô từ chối cũng không tốt.

Nếu như chỉ là của Long Diễn thì cô còn có thể từ chối khéo, nhưng đây lại liên quan đến người lớn, từ chối thì cũng làm người ta chạnh lòng lắm chứ.

Xin hãy đọc truyện tại # TRÙMTRUYỆ Л.

v N #
Thế nhưng, Bạch Tô vừa mới nói thế xong, sau khi tiếng động vọng từ trong phòng bếp ra dừng lại, Phó Vân Tiêu bưng khay ra, đặt trên bàn cơm, nói với Bạch Tô: “Ăn cơm đi.


Anh nói câu này rất tùy ý, sau đó bày đồ ăn lên bàn, giống như không phát hiện ra Long Diễn vậy.

Bạch Tô có chút lúng túng đứng ở cửa.

Cô ngơ ngác quay đầu liếc nhìn Phó Vân Tiêu, đúng lúc này Phó Vân Tiêu mới chú ý đến sự có mặt của Long Diễn.

Anh khẽ nhíu mày, nhưng lời nói ra vẫn rất lịch sự: “Anh Long có muốn ăn sáng cùng chúng tôi không?”
Bạch Tô đang xấu hổ vội vã bình tĩnh lại, vội vã nhận bữa sáng trong tay Long Diễn, vội vã nói với Long Diễn một câu: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn anh.

Cũng cảm ơn bác gái, chắc là anh còn có việc phải làm, tôi cũng không giữ anh lại nữa, chút nữa tôi sẽ đến tìm anh, tôi nhớ kỹ rồi, số 30 khu A.


Long Diễn cũng rất biết thông cảm, chỉ cười nhẹ với Bạch Tô: “Được, hôm nay tôi cũng không có nhiều việc phải làm, có thể chờ cô.


“Cảm ơn.


Bạch Tô nói xong, Long Diễn vừa mới xoay người, Bạch Tô lập tức đóng cửa luôn.

Đóng cửa xong đầu tiên là quay về hướng Phó Vân Tiêu mà thở phào một cái.

Phó Vân Tiêu chỉ vào đống đồ ăn mà anh nấu ở trên bàn, nói với Bạch Tô: “Lại đây ăn cơm đi.


Có vẻ anh không định nói về chuyện của Long Diễn.


Anh không nói, Bạch Tô cũng không muốn nhắc đến.

Bạch Tô thản nhiên đi đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, ngồi xuống đối diện anh, sau đó mở hộp cơm Long Diễn vừa đưa ra.

Nháy mắt hương thơm bay khắp phòng.

Bạch Tô cầm đũa lên bắt đầu ăn, không hề có ý định động vào đồ ăn Phó Vân Tiêu vừa làm.

Phó Vân Tiêu cũng không tức giận, anh vẫn hết sức bình tĩnh cầm đũa lên, động tác nhã nhặn ăn bữa sáng, nhưng sau khi ăn mấy miếng, bỗng gắp một đũa trong hộp cơm mà Bạch Tô đang ăn một cách hết sức tự nhiên.

Bạch Tô muốn giữ khoảng cách với anh thì anh lại càng không muốn giữ khoảng cách với cô đấy.

Hành động này của Phó Vân Tiêu khiến cho Bạch Tô nhíu mày, cô ngẩng đầu lên, cố ý kéo đồ ăn của mình lại gần, sau đó liếc Phó Vân Tiêu một cái, rồi lại tiếp tục ăn.

Kết quả là một lúc sau Phó Vân Tiêu lại gắp một đũa nữa, không những vậy, còn phê bình một câu: “Chuyện nấu cơm quả nhiên vẫn nên để các cô các bác làm, đích thực là tay nghề lâu năm.


“Ầy…”
Bỗng nhiên Bạch Tô cảm thấy khó chịu trong lòng, rõ ràng là Phó Vân Tiêu cố ý mà.

Cô cố gắng giữ khoảng cách với anh, Phó Vân Tiêu này lập tức mang rắc rối đến cho cô luôn.

Vừa rồi cô đã thể hiện rõ thái độ muốn giữ khoảng cách với Phó Vân Tiêu, kết quả nhận lại là Phó Vân Tiêu càng tiến tới.

“Phó Vân Tiêu anh nấu thì anh tự đi mà ăn, đừng có mà ăn đồ ăn của tôi.


“Tại sao chứ?”
Phó Vân Tiêu hơi nhướng mày, cố tình ngước mắt lên nhìn Bạch Tô, nhẹ nhàng nói: “Nếu như vì tôi ăn đồ ăn của em mà khiến trong lòng em cảm thấy không vui vậy thì em cũng có thể nếm thử đồ ăn của tôi.


Mấy câu này thế mà cũng nói ra ngô ra khoai đấy.

Nhưng càng như vậy lại càng khiến Bạch Tô có cảm giác Phó Vân Tiêu cố ý.


“Tôi không ăn của anh, anh cũng đừng có mà ăn của tôi.


Bạch Tô tuyên bố quyền sở hữu.

Phó Vân Tiêu không nghe theo, anh trực tiếp gắp thêm một đũa nữa để thể hiện quyết tâm của mình.

Bạch Tô cảm thấy Phó Vân Tiêu hết sức quá đáng rồi đấy, nhưng cô không biết làm thế nào để biểu đạt sự bất mãn của bản thân.

Thế là cô nhanh chóng gắp một đũa lớn cho vào miệng, còn cố gắng nhai thật là nhanh, ngay khi Phó Vân Tiêu chuẩn bị hạ đũa lần nữa, Bạch Tô lại gắp một đũa lớn.

Phó Vân Tiêu nhìn động tác của Bạch Tô, đồ ăn còn chưa nhai xong, dáng vẻ nhấm nháp trông cứ như con mèo nhỏ tham ăn lỡ mồm ngoạm quá đà, thế nhưng lại hết sức đáng yêu nha.

Bỗng nhiên anh nở một nụ cười.

Không so đo với Bạch Tô, cũng không trêu cô nữa, chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa, đứng dậy dọn dẹp qua loa rồi khoác áo chuẩn bị ra ngoài.

Bạch Tô giả vờ không nhìn thấy gì hết, âm thầm thở phào trong lòng.

Thế nhưng sau khi Phó Vân Tiêu mặc áo khoác xong, lại quay người nhìn Bạch Tô nói một câu: “Buổi tối tôi sẽ còn đến ngủ chung với em.


Bạch Tô vẫn giả vờ không nghe thấy gì, tiếp tục ăn sáng.

Phó Vân Tiêu có vẻ cũng không giận, quay người đi luôn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận