Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Bạch Tô hoài nghi nhìn Long Diễn, cô chớp mắt khó hiểu nhìn anh ta: "Anh đã làm gì hai người kia rồi?"
Về việc này, cô cảm thấy có chút nghi ngờ.
Theo lý bình thường thì mọi việc không thể như thế này được, cô nhớ rõ ràng chính Long Diễn là người đã thả hai người kia, mặc dù trước khi thả, anh ta có làm một vài chuyện uy hiếp bọn họ.
Long Diễn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Bạch Tô, anh ta chỉ cười cười sau đó nheo mắt nhìn về một khách sạn ở phía bên kia.

Anh ta chậm rãi đi vào sảnh lớn khách sạn, vừa đi vừa nói với Bạch Tô: "Được rồi, mấy chuyện náo nhiệt này đâu nhất thiết phải biết chứ.

Chúng ta đi uống một ly cà phê đi."
Nhìn Long Diễn đi vào khách sạn, Bạch Tô cũng theo anh ta đi vào, ngồi đối diện với anh ta.

Long Diễn từ tốn khuấy đều ly cà phê trong tay mình, lúc này anh ta mới nói: "Tôi không làm gì cả, chỉ là nói với hai người đàn ông kia hôm nay không được về nhà.

Nếu bọn họ không nghe lời vậy tôi sẽ không để người nhà của họ được yên."
"Bọn họ muốn làm gì thì làm nhưng điện thoại bắt buộc phải tắt, chỉ cần bọn họ biến mất khỏi cắt đứt liên lạc với người nhà trong một ngày là được."
Nghe mấy lời của Long Diễn, Bạch Tô thật sự không thể hiểu nổi rốt cuộc anh ta có ý gì.
Nhìn dáng vẻ mơ hồ của Bạch Tô, Long Diễn có chút buồn cười, anh ta tiếp tục nói: "Cô có biết vì sao tôi lại làm như vậy không?"
"Đối với mấy người này, chúng ta không thể nói đạo lý với bọn họ được, cũng không thể dùng tiền để giải quyết.

Vì một khi bên kia đưa ra một cái giá cao hơn bọn họ sẽ lại quay về làm việc cho đám người kia thôi."

"Nếu bọn chúng đã vô lại thì tôi cũng đành vô lại hơn thôi, đe dọa chúng một chút, giả vờ như mình sẽ dùng bạo lực để giải quyết vấn đề."
Nói tới đây, Long Diễn không nói thêm gì nữa.

Mà lúc này, Bạch Tô cũng đã hiểu mọi chuyện.

Cô ngạc nhiên nhìn Long Diễn, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, cô gật đầu với anh ta.
Những gia đình vô lại như thế này chắc hẳn vợ của bọn họ cũng là những thành phần không dễ chọc vào.
Cho nên, khi mấy người đàn ông này đột nhiên biến mất trong một ngày, mấy bà vợ kia chắc chắn sẽ tìm đến mấy người đã thuê chồng mình.

Mà mấy người này sau khi bị làm phiền, bị ăn hành một chút thì e rằng sau này cũng không dám chọc vào mấy người đanh đá này nữa.
Cách này xem ra có một chút tiểu nhân, dù không đứng đắn cho lắm nhưng hiệu quả đem lại thực sự rất tốt.
Dù muốn dù không Bạch Tô vẫn rất đồng ý với cách làm này của Long Diễn.
"Mấy cái này anh học ai mà có vậy?"
Long Diễn cười cười, anh ta nhấp một ngụm cà phê sau đó nói: "Cái này lại phải nói đến cách giáo dục của nhà tôi rồi.

Lúc mới bắt đầu, tôi đã phải làm việc ở nhiều khách sạn khác nhau đấy, mà vốn dĩ gia đình tôi lúc trước không có nhiều chuỗi khách sạn như bây giờ."
Nghe Long Diễn nói như vậy, Bạch Tô cơ bản là không cần hỏi thêm gì nữa.
Bạch Tô cảm thấy Long Diễn thật sự rất lợi hại.
Lúc này, Long Diễn ngẩng đầu nhìn Bạch Tô, đôi mắt anh ta mang theo ý cười: "Được rồi.


Tôi biết cô đang rất khâm phục tôi.

Nhưng bây giờ trời cũng đã tối rồi chi bằng cô mời tôi một bữa cơm đi."
Long Diễn rất tự nhiên đưa ra yêu cầu với Bạch Tô.
Bạch Tô bật cười, cô nhìn Long Diễn đáp: "Được thôi, tôi mong còn không được."
"Chúng ta dùng bữa ở nhà hàng của khách sạn Tinh Thần này luôn đi."
Bạch Tô nói: "Vừa hay anh có thể đưa ra một vài góp ý nho nhỏ để cải thiện các món ăn của nhà hàng luôn."
Nhà hàng Tinh Thần được thiết kế theo phong cách Trung Tây kết hợp, là nhà hàng theo kiểu buffet.

Bạch Tô đi chọn một vài món rồi để nhân viên giúp cô bê đến gian phòng riêng của hai người.
Long Diễn nhìn mấy món ăn được bê lên, anh ta không nhịn được lại nhìn sang Bạch Tô, trên mặt mang theo ý cười.
"Cô rất thông minh."
Bạch Tô ngẩn người ra, khó hiểu hỏi: "Tại sao anh nói như vậy?"
"Những người phụ nữ khác khi tiếp cận tôi ai cũng muốn chinh phục tôi, muốn gả cho tôi, muốn phụ thuộc vào tôi để đi đến đỉnh cao của xã hội."
"Nhưng cô lại không giống bọn họ."
Long Diễn vẫn nhìn chằm chằm Bạch Tô, anh đang cẩn thận quan sát cô.

Gương mặt cô mang một nét gì đó rất điềm tĩnh, trưởng thành.


Cô rất đẹp, lại rất tri thức và nhẹ nhàng.
Long Diễn nhíu mày nói: "Thật ra tiền bạc, sự hào nhoáng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài của tôi, cái quý giá nhất của tôi là sức hấp dẫn từ bên trong, mà cô lại đang chú ý đến những thứ vô giá đó."
"Thưa anh Long Diễn, tôi cũng chỉ đang học hỏi mà thôi."
Bạch Tô rót một ly rượu vang đỏ mời Long Diễn.
Long Diễn cười đón lấy.
Ánh mắt anh ta vẫn không thể rời khỏi Bạch Tô.

Trên người cô dường như có một sức hút vô hình thu hút sự chú ý của người khác, cô không giống với bất kỳ người phụ nữ nào mà anh ta đã từng gặp.
Sau khi Long Diễn nếm qua những món ăn đơn giản trên bàn, Bạch Tô liên tục hỏi cảm nhận của anh ta, muốn anh ta đưa ra nhận xét để cải thiện các món ăn.
Nhưng biểu hiện của anh ta vô cùng hài lòng, anh ta nhìn Bạch Tô nhẹ nhàng cười: "Người chủ trước của khách sạn này là người rất thông minh lại có gu thẩm mỹ, vì vậy mà sau khi khách sạn Tinh Thần này được đưa vào hoạt động nó mới có thể loại bỏ được tất cả các đối thủ.

Thức ăn ở đây phải nói là tuyệt vời, không có gì để bắt bẻ cả.”
"Không cần cải thiện."
Những lời nói của Long Diễn chính là một sự công nhận đối với tài năng của Nghiêm Đình, nhưng vừa nghĩ đến Nghiêm Đình, Bạch Tô không tự chủ được liền thở dài.
"Người chủ trước đúng thật là một người vừa thông minh vừa có gu thẩm mỹ."
Nhìn dáng vẻ của Bạch Tô, Long Diễn liền biết cô lại tự mình rơi vào nỗi bi thương, anh ta nhanh chóng đánh qua chuyện khác: "Tôi đang khen cô, không phải đang khơi dậy nỗi sầu trong cô đâu.

Ngày mai tôi dẫn cô đi tham quan khách sạn của tôi, thế nào, đi không?
"Được thôi."
Vừa nói đến công việc, thần sắc của Bạch Tô lập tức tươi tỉnh trở lại.
Bữa ăn hôm nay diễn ra rất vui vẻ, Bạch Tô học được rất nhiều thứ từ Long Diễn.

Hai người không ngừng trò chuyện, vừa nói vừa uống, vì vậy cũng không để ý mình đã uống bao nhiêu ly.
Sau khi tài xế đưa hai người đến khu chung cư, bọn họ liền để xe lại ở bãi đỗ xe công cộng gần khu chung cư.
Trăng hôm nay rất sáng và đẹp nên Bạch Tô muốn đi dạo cùng Long Diễn.
Hai người từ từ đi dạo dưới ánh trăng, Long Diễn chủ động đưa Bạch Tô đến cửa của biệt thự.
Đến cửa biệt thự, anh ta nói với Bạch Tô.
"Được rồi, cô vào đi."
Bạch Tô cười vẫy tay tạm biệt Long Diễn, sau đó cô liền xoay người đi vào biệt thự.
Mở cửa bước vào phòng, cô mới phát hiện Phó Vân Tiêu đang ngồi trong phòng khách.
Sau khi Bạch Tô vào phòng, anh nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn cô, sau đó từ từ tiến về phía Bạch Tô nhưng chưa đến gần đã hỏi: "Đã uống bao nhiêu rượu rồi?"
Vừa nãy Bạch Tô cũng không uống quá nhiều, cộng thêm việc nhìn thấy Phó Vân Tiêu nên lúc này đã tỉnh rượu không ít.
Cô đáp: "Hai ly, không nhiều."
Giọng nói cô vô cùng lạnh lùng, gương mặt lạnh lùng.
Phó Vân Tiêu không hề nổi giận, anh đi vào phòng bếp, lúc trở ra trên tay đã cầm một ly sữa nóng, anh đưa đến trước mặt Bạch Tô.
"Uống một chút sữa thì dạ dày sẽ đỡ khó chịu hơn."
Anh dịu dàng nhìn Bạch Tô.
Nhìn Phó Vân Tiêu lúc này, Bạch Tô cảm thấy có chút khó hiểu.
Cô đón lấy ly sữa nhưng lại không uống, ly sữa thật sự rất ấm, hơi ấm của nó truyền sang đôi tay của Bạch Tô, hành động của anh khiến cho những tảng băng trong lòng Bạch Tô như đang tan chảy.
Cô nhìn Phó Vân Tiêu, rất lâu sau mới mở miệng hỏi anh: "Tại sao anh lại như vậy?"
Phó Vân Tiêu quay trở lại sofa, anh nhíu mày không hiểu hỏi: "Là sao?"
"Tại sao lại đối xử với tôi dịu dàng như vậy?"
Phó Vân Tiêu trong ấn tượng của cô là một người rất lạnh lùng, bá đạo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận