Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Đôi mắt của Phó Vân Tiêu chậm rãi ngẩng lên, nhìn thoáng qua tổng giám đốc Chu.

Anh không đáp lại gì cả, chỉ nhìn qua thư ký của mình.
Thư ký chỉ lặng lẽ đi tới bên người tổng giám đốc Chu, đưa một phần tài liệu đang cầm trên tay cho tổng giám đốc Chu.
“Chúng tôi cũng không có chuyện gì to tát cả, chẳng qua chỉ là có một phần tài liệu muốn cho tổng giám đốc Chu nhìn qua.”
Khuôn mặt tổng giám đốc Chu vốn là vẫn có sự sợ hãi với Phó Vân Tiêu, nhưng mà cũng không có biểu hiện gì đặc biệt cả.
Sau khi đưa phần tài liệu đó cho tổng giám đốc Chu, tổng giám đốc Chu chỉ lật nhẹ hai trang phía trước.

Trên mặt ông ta lập tức biến sắc, ánh mắt ông ta bỗng hiện lên một vẻ hoảng sợ rồi ngẩng lên nhìn vào Phó Vân Tiêu.
“Tổng giám đốc Tiêu, đây là có ý gì?”
Ông ta đang cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên khuôn mặt, nhìn về phía Phó Vân Tiêu.
Khóe miệng Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tổng giám đốc Chu, tôi cũng không có ý gì cả, chỉ là muốn tặng ông một món quà.”
“Tổng giám đốc Tiêu, anh cứ nói thẳng đi.

Nếu như có gì cần tôi giúp, nhất định thì tôi cũng làm theo.”
Người này vẫn luôn xảo quyệt như thế, cho nên Phó Vân Tiêu biết rằng, nhất định phải cho ông ta một phương pháp giải quyết chính xác để đạt được trọng điểm.
Những ghi chép phía trên này đang được anh sắp xếp vài chỗ trong khoảng thời gian này.

Ông ta cũng đang muốn tìm đầu tư.

Ông ta muốn tìm một nguồn đầu tư cao hơn, nhưng nguồn đầu tư cao hơn đó lại đúng lúc là nguồn đầu tư của Phó Vân Tiêu.


Nếu như Phó Vân Tiêu công khai những tài liệu này ra thì việc ông ta muốn lấy được nguồn đầu tư này chỉ là leo vô vọng mà thôi.

Ngay cả công việc hiện tại cũng có thể sẽ mất đi.
“Người mới được bổ nhiệm chính là vợ của tôi.

Tôi hy vọng công việc kế tiếp của cô ấy có thể thuận lợi hơn.

Hơn nữa, tôi hy vọng là cô ấy không biết là tôi đã kính nhờ ông.”
Phó Vân Tiêu đặc biệt dùng hai chữ kính nhờ.

Nhưng mà, hai chữ đó lại được nói rất rõ ràng như ý ra lệnh.
Tổng giám đốc Chu là một tên giang hồ lão luyện.

Những năm nay cũng không phải là vô ích, tất nhiên cũng hiểu được ý trong lời nói của Phó Vân Tiêu.

Ông ta vội vàng nhìn Phó Vân Tiêu, nở nụ cười, chấp nhận yêu câu: “Yên tâm, yên tâm, anh cứ yên tâm nha.

Mảnh đất là chúng tôi nhắm trước đó để làm khách sạn quả thực hiện tại cũng có vài vấn đề, nhưng mà, tôi tin rằng nhất định tôi có thể giải quyết được.

Chỉ là do nhân viên phía dưới làm việc chưa tốt thôi, tôi sẽ giám sát thật cẩn thận.”
“Vậy mấy ngày có thể sắp xếp chu đáo?”
Phó Vân Tiêu chỉ chờ một câu đảm bảo của tổng giám đốc Chu, nhàn nhạt hỏi lại tổng giám đốc Chu.
Tổng giám đốc Chu suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Bảy ngày.”

“Không không không, ba ngày thôi.”
Sau khi tổng giám đốc Chu nói bảy ngày, thấy Phó Vân Tiêu vẫn không có động tĩnh phản ứng gì cả.

Vì vậy vội vàng giơ ba ngón tay ra, nói sửa lại: “Ba ngày, tôi đảm bảo ba ngày là được rồi.”
Phó Vân Tiêu chậm rãi thu lại đôi chân dài, đứng dậy từ trên ghế sa lon, nhìn qua thời gian của đồng hồ đeo tay.

Lúc này mới nhìn sang tổng giám đốc Chu, nói: “Thời gian cũng không còn nhiều, tôi thấy tổng giám đốc Chu chắc cũng cần phải đi làm rồi nhỉ?”
Nói xong câu này, Phó Vân Tiêu cùng thư ký chậm rãi bước ra khỏi phòng ăn.
Tổng giám đốc Chu thấy vậy vội vàng cầm tài liệu lên, nhanh chóng đuổi theo: “Đúng đúng đúng, tôi cũng phải đi tới công ty.”
Vừa nói xong, vẫn muốn chạy tới lấy lòng Phó Vân Tiêu bằng cách mở cửa xe ra.

Sau khi Phó Vân Tiêu bước vào, lúc này ông ta mới dùng giọng lấy lòng để nói với Phó Vân Tiêu: “Tổng giám đốc Tiêu, vậy chuyện tài liệu này, mong anh...”
“Còn chờ biểu hiện của ông nữa.”
Đôi môi mỏng của Phó Vân Tiêu khẽ mở, lạnh lùng nói.
Sau khi lên xe, thư ký nhanh chóng lái xe chở Phó Vân Tiêu rời đi.
Sau khi đi trên đường rất lâu, thư ký không kiềm được hỏi Phó Vân Tiêu một câu: “Tổng giám đốc Tiêu, tại sao anh không tự mình giải quyết chuyện của tên họ Chu kia đi, còn để ông ta tiếp tục ở lại công ty đó làm gì chứ?”
“Ông ta rất thông minh, hơn nữa tạm thời đối với Bạch Tô cũng có ích.”
Phó Vân Tiêu chỉ đáp lại một câu lãnh đạm, không đáp lại gì thêm nữa.

Anh dựa người vào ghế xe, bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Sau khi Bạch Tô đến công ty của Chu Lê, trực tiếp đi tới phòng làm việc của Chu Lê, phát hiện ra Chu Lê đang ngồi trong phòng làm việc chậm rãi ăn điểm tâm.
Hơn nữa, sau khi Bạch Tô đi vào trong, đã nói một câu với Bạch Tô: “Tổng giám đốc Tô, có chuyện gì thì chờ tôi ăn xong chúng ta nói sau nhé.”

Nói xong những lời này, Bạch Tô lại lặng lẽ nở nụ cười.
Cô ngồi ở bên cạnh chờ Chu Lê, Chê Lê ngồi ở một bên ăn vô cùng chậm rãi, giống như là cố ý kéo dài thời gian vậy.

Bữa ăn sáng của cô ta còn hết sức phong phú, mua mấy chục loại đồ ăn, mỗi một loại đều chỉ ăn một ít.
Cô ta cứ như vậy ăn mãi, Bạch Tô nhìn thời gian đồng hồ trên tường trôi qua rất nhanh chóng.

Gần như đã qua đi tầm bốn mươi phút, Bạch Tô không nhịn được nữa đứng dậy, nhìn vào Chu Lê, nói: “Tôi đi ra ngoài tham quan công ty chút đã.”
“Xin cứ tự nhiên.”
Chu Lê cũng không có ý đưa Bạch Tô đi.
Bạch Tô nhanh chóng đi ra phía ngoài theo hướng chỉ dẫn của Chu Lê, trước đó Bạch Tô đa tìm thư ký của Chu Lê để hỏi qua lịch trình của Chu Lê.

Cô đã lên kế hoạch hủy bỏ lịch trình của Chu Lê để cô ta đặc biệt bỏ ra thời gian giúp mình, nhưng vẫn không thành công.
Bởi vì Bạch Tô vừa mới bước tới cạnh thư ký của Chu Lê và yêu cầu thư ký cho mình xem lịch trình, sau lưng đã truyền tới giọng nói của Chu Lê.
“Nếu như tổng giám đốc Tô cảm thấy có hứng thú với lịch trình của tôi, tôi có thể trực tiếp báo cho tổng giám đốc Tô nghe.

Lúc 10 giờ 15, tôi có một cuộc họp nội bộ công ty.

Lúc mười một rưỡi tôi có bữa ăn gặp mặt khách hàng của mình.

Đến hai giờ chiều tôi có cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới, bốn giờ buổi chiều cần đi khảo sát một khách sạn trong khu vực xung quanh.

Từ sáu giờ tối là thời gian cá nhân của tôi.”
Cũng chính vì mấy khoảng thời gian này cách nhau rất ít, sợ rằng không có thời gian tiếp đãi Bạch Tô.
“Tổng giám đốc Tô, cô cũng biết lịch trình của tôi rồi đấy.

Sợ rằng hôm nay tôi cũng không có thời gian giải quyết mấy vấn đề mà cô muốn giải quyết.


Hoặc là như vậy đi, cô hẹn trước thời gian đi, năm ngày sau tôi có thời gian.

Sau năm ngày đó tôi sẽ giúp đỡ cô.”
Lúc Chu lê nói xong những lời này, thư ký của Chu Lê ở bên cạnh thổi phù, bật cười thành tiếng.
Mà lúc đó thư ký của Bạch Tô đã giận đến mức nắm chặt bàn tay thành hình đấm.
“Cô là cái thứ gì mà cô lại để cho tổng giám đốc Tô phải theo thời gian của cô chứ?”
Quả thật, đây chính là cố tình gây khó khăn cho Bạch Tô, khiến Bạch Tô vô cùng khó chịu.
Sau khi nói những lời này, Bạch Tô còn muốn cản thư ký lại nhưng Chu Lê lại cao ngạo nói: “Vậy cũng không có cách nào khác, ở đây thêm thì cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.

Cô có thể quay lại đây sau năm ngày, bố tôi cũng không ở đây, hoặc là...”
“Tổng giám đốc Tô, xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”
Kết quả, câu nói kia của Chu Lê còn chưa nói hết, xa xa đã nghe được giọng nói của tổng giám đốc Chu.

Trên mặt ông ta hiện vẻ vô cùng áy náy, nhanh chóng đi tới trước mặt Bạch Tô.
Thái độ vô cùng tốt.
“Tổng giám đốc Bạch, xin lỗi, tính khí con gái tôi vẫn không được tốt lắm, thiếu dạy dỗ.

Cô đến vì chuyện mở khách sạn phải không, tôi lập tức mang tới cho cô xem.

Hơn nữa, tôi đã cho người đi giải quyết rắc rối rồi, chuyện này chỉ cần hai ngày nhất định sẽ có tin tức.”
Thái độ của Tổng giám đốc Chu tốt khác thường, lập tức khiến cho Chu Lê cảm thấy hơi không vui lắm.
Cô ta nũng nịu giống như với được vạt áo của tổng giám đốc Chu, kêu lên một tiếng: “Bố à...”
Nhưng tổng giám đốc Chu coi như không nghe thấy: “Mời cô đi bên này.”
Ông ta nói với Bạch Tô, dẫn Bạch Tô chậm rãi đi về phía cửa.
Mặc dù Bạch Tô không rõ tại sao tổng giám đốc Chu chạy tới, nhưng trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận